"Ối giời ơi trông thật anh tuấn quá!"
"Đồ háo sắc! Anh tuấn đến mấy thì cũng chẳng đến lượt cô!"
Cô Ngải nghe người ta bàn tán xôn xao về một nhân vật nào đó nghênh giá làng mình, cô kiễng chân chen chúc vào đám người để nhìn cho rõ vị trạng nguyên kia.
Khổ nỗi chân cô cũng vừa mới khỏi thôi, đi vẫn hơi tập tễnh, bị ai giẫm lên một phát làm cô đau điếng người, ngã bổ thẳng về phía trước.
"Hí!!!" một tiếng dài, con ngựa suýt chút nữa thì giẫm lên người cô.
Thân hình nó rất cao lớn, nếu nó giẫm lên người cô thật, chắc cái mạng nhỏ này cũng khó giữ nổi.
Cô Ngải kinh ngạc, cô gặp ảo giác chăng? Con ngựa to lớn này sao mà giống con ngựa của người kia cưỡi thế? Cô bèn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào người ngồi trên ngựa.
Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, nhưng...! chắc không phải là người đó đâu...
Người đó là một tướng quân oai hùng, còn người này lại là một vị trạng nguyên nho nhã, khí chất khác nhau một trời một vực.
Tên lính gần đó thấy cô Ngải ngồi ngơ ngẩn giữa đường, đang định mắng cô dạt sang một bên cho ngựa đi.
Thì trạng nguyên liền ngăn hắn lại, rồi tự mình nhảy xuống ngựa trước con mắt sửng sốt của dân làng.
Trạng nguyên nhìn cô Ngải một lúc rồi chìa tay ra ý muốn đỡ cô dậy:
"Chân cô bị thương, nên đi đứng cẩn thận."
Cô Ngải chần chừ, cuối cùng vẫn chọn tự mình đứng dậy, không chạm vào tay trạng nguyên.
Cẩn thận đến thế nhưng vẫn không tránh khỏi mấy ánh mắt lườm nguýt ganh ghét của mấy cô gái khác, nhất là cô em gái cùng cha khác mẹ của cô.
"Con này, lại giở trò dụ dỗ đàn ông nữa!"
Cô Hồng Ngọc nghiến răng ken két, hai bàn tay bóp chặt nắm đấm vì tức.
Nhưng tức cũng chẳng làm được gì, cô lại chạy về mách mẹ.
Trạng nguyên đi xa rồi, cô Ngải đăm chiêu nhìn vào hai chữ "Khâm sai" trên chiếc cờ tên lính đi đầu cầm.
Tuy cô không được cụ Lý cho học nhiều, nhưng vẫn biết đọc chữ, cũng biết chức quan kia rất to.
Tối đến, cô Ngải lại bị lôi ra sửa soạn đầu tóc váy áo để quan huyện rước đi.
Trải qua chuyện cô mất tích đêm hôm trước, mọi người cũng cẩn thận hơn, cả nhà ra đứng chờ trước cổng, đúng là kiệu nhà quan thì mới cho đưa cô Ngải đi.
Một lần chờ là hết cả một đêm.
Cụ Lý vừa tức vừa lo, cụ cay cú lão quan huyện này lắm rồi, trước thì đánh cụ như chó như lợn, sau thì bắt cụ thức trắng cả đêm để chờ thế này.
"Có đúng là quan dặn đêm nay không mình?"
"Đúng mà, quan lớn đã dặn tôi làm sao dám nhớ nhầm chứ!"
"Hay là...! bà huyện biết chuyện rồi, quan không dám tới nữa?"
Khả năng này làm ai nấy đều lo ngay ngáy, trừ mẹ con bà Hai mừng thầm trong bụng.
Cụ Lý sai người đi nghe ngóng.
Mấy thằng hầu tuân lệnh đi trong đêm thì phải mãi đến trưa hôm sau mới đem được tin về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!