11Bà nội vừa dứt tiếng chửi, một viên đá đã bay thẳng trúng đầu nhị thúc. Hắn bị đau nhảy dựng lên, tức giận quát:
"Ai ném thế?"
Cha ném thêm một viên đá nữa, lần này rơi thẳng vào chậu nước của bà nội.
"Bây giờ nàng là thê tử, đứa nhỏ là nữ nhi của ta. Từ nay nếu ai dám lăng mạ thê nhi ta, tức là muốn gây chuyện với ta!"
Cha rất dữ, dù què một chân nhưng vóc người cao lớn, đứng sừng sững trước cửa nhà họ Triệu như một ngọn núi lớn.
Bà nội và nhị thúc vốn chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, giờ tức lắm, nhưng không dám nói một lời.
Nương nắm chặt tay ta, đôi mắt đỏ hoe.
Đi xa rồi, ta ngoái lại nhìn, vẫn thấy ánh mắt hằn học của bà nội và nhị thúc.
Đột nhiên ta lấy hết can đảm, vẫy cây kẹo hình người trong tay, làm một cái mặt quỷ với bọn họ.
Giờ ta đã có cha thật sự, bọn họ sẽ không thể bắt nạt nương con ta được nữa.
Về đến nhà, nương bận rộn chuẩn bị đồ ăn Tết, còn cha sửa chữa nhà cửa, chỗ nào hỏng thì vá, nơi nào cần củi thì đi nhặt.
Cha còn bắt được thỏ, gà rừng, lần này không đem bán mà đem ướp muối treo dưới mái hiên, bảo rằng để từ từ ăn dần.
Lần này ta nghe rõ lời cha nói:
"Chờ con ăn quen thịt, sẽ không còn đau bụng vì ăn quá no nữa."
Ta đòi theo cha lên núi, cha không cho.
"Nữ nhi thì lo mà chơi đi, chơi vui là được rồi."
Ta muốn giúp nương, nương cũng xua ta đi chơi.
"Cha con đã dặn rồi, con cứ chơi đi. Con ta chưa từng được vui chơi đúng nghĩa bao giờ."
Ở nhà họ Triệu, ta không dám chơi, cũng chẳng có thời gian mà chơi.
Giờ được chơi, ta lại chẳng biết chơi với ai, bèn cầm cây kẹo hình tướng quân đi loanh quanh trong xóm. Cây kẹo rất uy phong, giống cha ta, ta không nỡ ăn.
Chỉ là vừa ra cửa đã gặp mấy đứa trẻ con phá phách.
Chúng xông tới giật cây kẹo của ta, còn chửi:
"Đồ tiện chủng!"
"Chắc mẹ mày sớm đã dan díu với thằng què rồi mới đẻ ra mày chứ gì? Phì!"
"Chính bà nội mày nói thế, chắc chắn không sai."
"Một đứa giày rách, một con tiện chủng, hèn gì cha mày vừa chết, chưa kịp làm tang nương mày đã theo người ta rồi."
Ta liều mạng phản kháng:
"Không phải! Ta và nương là bị bà nội đuổi đi. Nương ta không phải giày rách, ta cũng không phải tiện chủng!"
Nhưng ta nhỏ quá, không đánh lại được.
Quần áo rách bươm, bẩn thỉu. Cây kẹo mất rồi, chiếc dây buộc tóc mới cũng không còn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!