Chương 1: (Vô Đề)

1Ngày tin cha ta mất được báo về, Nương ta đang giặt quần áo bên bờ sông.

Trời đông giá rét, nước sông đầy băng, lạnh thấu xương.

Bà nội không cho Nương dùng nước nóng, nói củi gỗ là thứ quý, thứ nữ nhân hạ tiện, không sinh nổi con trai như Nương ta không được phép dùng.

Ta lên núi nhặt củi, cố nhặt thật nhiều, nhưng mang về lại bị Nhị thúc dùng để sưởi, nương con ta dù chỉ dùng thêm một cành khô cũng bị bà nội đánh mắng ba ngày ba đêm.

Ta muốn giúp nương, nhưng bị bà đuổi đi.

"Mau ra chỗ nắng mà chơi, đừng đứng đây chịu lạnh!".

Nương con ta mặc áo mỏng, giữa trời đông chỉ có buổi trưa là lúc mặt trời chiếu sáng, mới có thể ấm lên đôi chút.

Giặt đồ xong, về đến nhà, bà nội và các trưởng lão trong tộc đã ngồi đợi.

Họ sốt ruột nhưng không ra bờ sông tìm.

Bà nội nói nương giặt xong mới được phép về.

"Giặt đồ chậm chạp thế, không biết lại lêu lổng ở đâu. Đúng là đồ hèn hạ, Vĩnh An không có nhà, tâm tư lại không biết bay đi đâu!"

Như mọi khi, bà nội mắng xối xả, ném ra một bọc đồ.

"Quan báo tin về, Vĩnh An bị mày khắc ch/ế/t rồi. Từ khi cưới mày về, con tao chẳng được yên ngày nào. Giờ nó ch/ế/t, mày cũng cút đi, đừng ở lại nhà họ Triệu này hại người."

Bọc đồ nhỏ xíu, chỉ có hai bộ quần áo cũ nát của nương.

Bà nội sốt sắng như thế, dường như cái ch/ế/t của cha ta chẳng khiến bà đau lòng.

Người ngoài nhìn vào, còn tưởng kẻ ch/t là con chó già trong làng.

Nương chẳng nói gì, chỉ nắm chặt tay ta.

"Nương, con có thể đưa Nữu Nữu đi theo không?"

Nương chẳng đau lòng, chỉ lo lắng cho ta.

Bà nội trừng mắt: "Coi thử thợ săn kia có chịu bỏ thêm bạc không. Con bé lớn tồng ngồng thế này, bán cho người buôn nô bộc cũng được mười lạng bạc."

Nương nắm tay ta càng chặt hơn.

Cả hai đều biết, nếu nương đi rồi, bà nội nhất định sẽ bán ta, không nuôi thêm ngày nào nữa.

2Nương ta mang bọc đồ nhỏ, nắm chặt tay ta, bị bà nội và các trưởng lão ép đến nhà thợ săn họ Trương.

Hắn đang ngồi mài dao, âm thanh két két rợn người. Chân gãy của hắn không thể co lại, chỉ có thể chống nghiêng qua một bên, dáng vẻ kỳ quái.

Trên mặt hắn, một vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt trái xuống khóe miệng phải, như xé toạc cả gương mặt, trông càng dữ tợn.

Ta sợ hãi, trốn ra sau lưng nương.

Ở nhà bà nội và ở đây, dường như cũng chẳng khác gì nhau.

Thợ săn họ Trương liếc nhìn chúng ta.

"Mấy người ép tôi lấy đàn bà này, hai mươi lạng bạc đã là quá đáng lắm rồi, đừng mơ đòi thêm."

Hắn trông không có vẻ muốn cưới nương ta, càng không muốn nhận thêm ta là gánh nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!