Ngày hôm sau, khi Ngô Đông Nghiên đến lớp, Du Du đi theo hỏi cô suy nghĩ kỹ chưa.
Vừa nói đến việc này Ngô Đông Nghiên liền buồn bực. Đêm qua vì nghĩ tới mà rối rắm đến tận khuya mới ngủ, hiện giờ tinh thần mệt mỏi , yêu sớm quả nhiên ảnh hưởng đến việc học . Vì vậy, Ngô Đông Nghiên nói với Du Du mình vẫn không thể yêu sớm.
Cho nên mặc kệ Du Du xúi giục như thế nào, lập trường của Ngô Đông Nghiên đều kiên định.
Sau khi ổn định tâm tình, cả ngày của cô lại như bình thường, đến lớp nghe giảng làm bài tập, quên mất hôm qua Cao Du Giai đã nói hôm nay sẽ đến tìm cô, vì vậy sau khi ăn bữa tối, cô trở lại lớp học ngồi xuống, đột nhiên có người xuất hiện ngoài cửa sổ, liền hoảng sợ.
"Cậu đang đợi tôi à?" Ngô Đông Nghiên hỏi không chắc chắn.
Cao Du Giai: "Ừ." Sau đó đưa một hộp bánh kem nhỏ qua cửa sổ, đặt lên bàn.
Nhìn chiếc bánh trước mặt, Ngô Đông nghiên liền ngây ngốc. Đây là bánh mua cho cô sao? Nhưng cô no rồi, không thể ăn tiếp được.
Cao Du Giai nhìn cô nói, "Hôm nay là sinh nhật của anh. Em ăn bánh nhé."
Cái gì?… Suy nghĩ một lát Ngô Đông Nghiên vẫn đứng lên. Người này rõ ràng là nam sinh mười mấy tuổi đầu, nhưng chân anh rất dài, khi ngồi cô cảm thấy bị áp bách.
"Ừ , chúc cậu sinh nhật vui vẻ, và … ngày càng đẹp trai, học tập tiến bộ hơn." Ngô Đông Nghiên cười với anh, cuối cùng nói thêm: "Còn có, cảm ơn vì bánh kem."
Cao Du Giai nhìn cô cười đôi mắt cong cong, trông rất xinh đẹp, mấp máy môi muốn nói nhưng lại không nói được gì.
Ngô Đông Nghiên lấy ra cuốn sổ mới mua vào cuối tuần trước, đưa tới cửa sổ nói: "Cái này tặng cho cậu, nó còn mới chưa sử dụng, coi như là quà sinh nhật." Không thể ăn không bánh của người khác được!
Bìa màu hồng … Notebook có chú thỏ dễ thương trên đó? Tặng cái này cho anh sao?
Cao Du Giai cũng không chần chừ lâu, anh cầm cuốn sổ lên, nhìn thanh chắn cửa sổ. Vốn dĩ muốn gọi cô ra nói chuyện, ngẫm đi ngẫm lại, lúc đang muốn nói …
"Chuyện đó … tôi nghĩ, tôi bây giờ vẫn còn nhỏ, thực sự không thích hợp hẹn hò. Tôi còn chưa được 15 tuổi. Nếu tôi yêu sớm, ba mẹ biết sẽ mắng, cũng ảnh hưởng đến việc học … "
"Em chưa 15 tuổi?" Cao Du Giai kinh ngạc nhìn cô. Đứa trẻ bình thường 7 tuổi học lớp một, 16 tuổi học cao trung. Cô chưa 15 tuổi. Hiện tại cô mới hơn 14 tuổi. …
"Uh, bố tôi là giáo viên. Khi còn nhỏ không có ai chăm sóc, vì vậy ông đưa tôi đến trường, sau đó tôi đi học sớm hơn một năm so với các bạn cùng tuổi, với lại sinh nhật của tôi rất muộn, tháng 12 âm lịch, trước tết mấy ngày. Vì vậy tôi vẫn còn quá nhỏ, không thể yêu đương." Khi cô nói đến câu cuối cùng, âm thanh ngày càng nhỏ, càng thêm hợp tình hợp lý hơn.
Sau khi nghe Ngô Đông Nghiên nói, phản ứng đầu tiên của Cao Du Giai là cười, cảm thấy cô như vậy thật đáng yêu.
Suy nghĩ vẫn còn tồn tại cũng vì lời nói của cô mà biến mất! Dù sao, cô vẫn còn trẻ, cũng không sợ bị người khác theo đuổi .
Đành chờ một thời gian nữa vậy!
"Nhớ ăn bánh", rồi giơ cuốn sách màu hồng trong tay lên mỉm cười. "Cái này, anh rất thích."
Sau đó liền xoay người rời đi.
Anh … Chỉ tới đưa bánh kem? Cô nghĩ anh sẽ tiếp tục nói về vấn đề ngày hôm qua nên Ngô Đông Nghiên cảm thấy hơi thất vọng.
__Ngô Đông Nghiên nghĩ rằng không khí bên ngoài … không tốt lắm, nhưng ít nhất là không khí học tập rất tốt. Dù sao những học sinh giỏi đều tập trung đông nhất ở thành phố A . Mặc dù các học sinh ở đây đều ham chơi và viết thư tình, yêu sớm. Nhưng khi đến thời điểm học, họ rất nghiêm túc.
Không lâu nữa là thi giữa kỳ. Bây giờ mọi người đều nỗ lực phấn đấu cho kỳ thi. Ngay cả Du Du gần đây cũng im lặng hơn rất nhiều. Buổi chiều tan học cũng không về nhà mà theo Ngô Đông Nghiên đi ăn ở nhà ăn của trường , sau đó đến lớp học đọc sách.
Ngoại trừ đôi khi sẽ kéo cô đến sân bóng rổ để xem các nam sinh chơi, Ngô Đông Nghiên biết, kỳ thực Du Du muốn đi gặp Tiêu Cức …
Mỗi lần cô đều nhìn thấy Cao Du Giai. Hình như anh và Tiêu Cức rất thân, mỗi lần đến đều thấy họ chơi bóng cùng nhau. Lúc đầu cô cũng không nhận ra Cao Du Giai. Sau đó Du Du chỉ vào người mặc áo trắng nói với cô: "Nhìn xem, kia là Cao Du Giai, người thích cậu đó."
Có hàng chục hàng ghế trên sân vận động của trường, nên khá xa. Phía bên mỗi hàng ghế là một lối đi dài. Hầu hết những người đến sân vận động xem đều là nữ sinh, trực tiếp ngồi trên khán đài xem, và đưa nước cho nam sinh…
Sau khi ăn xong, Du Du kéo cô đến xem nam sinh chơi bóng rổ, nghe nói có một trận thi đấu giao hữu.
Nhìn lối đi xuống, khoảng cách không quá xa. Ngô Đông Nghiên nheo đôi mắt cận 2 độ , tìm kiếm bóng dáng Cao Du Giai trên sân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!