Nhà hàng có mức tiêu thụ cao, khách đến đây chủ yếu là những người quen thuộc, vì thế bầu không khí luôn yên tĩnh và trang nhã.
Kỷ Ngọc Lâm ăn rất tao nhã, động tác nhẹ nhàng, chỉ thử qua vài món rồi sau đó chỉ ăn cháo.
Bùi Nhẫn đặt đũa xuống, hai tay đan lại dưới cằm, lặng lẽ quan sát một lúc. Đến khi Kỷ Ngọc Lâm gần như ăn hết bát cháo, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.
"Bùi Nhẫn, anh không ăn đi, nhìn em làm gì?"
Bùi Nhẫn rút khăn tay, đầu ngón tay kẹp lấy góc khăn mềm, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Kỷ Ngọc Lâm.
Kỷ Ngọc Lâm: "......"
Cậu mím môi, hỏi một cách không rõ ràng: "Cháo dính lên à?"
Bùi Nhẫn thản nhiên gật đầu.
Kỷ Ngọc Lâm nhận lấy khăn tay, tự mình lau sạch môi cẩn thận một lượt.
Cậu vừa lau vừa trò chuyện với Bùi Nhẫn: "Đợt diễn tập huấn luyện lần này thuận lợi không?"
Bùi Nhẫn khẽ đáp "ừ" một tiếng, sau đó như vô tình nhắc đến: "Lần trước trong buổi huấn luyện, anh có nghe người ta bàn tán về Chu Dược Bằng."
Anh nhìn thẳng vào Kỷ Ngọc Lâm: "Cậu ta đang theo đuổi em sao?"
Chuyện Chu Dược Bằng tặng hoa cho Kỷ Ngọc Lâm mấy lần, Bùi Nhẫn chưa từng biết đến. Giờ khi nghe nói, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Kỷ Ngọc Lâm chưa bao giờ giấu anh chuyện gì, vậy mà chuyện này lại không nhắc đến.
Cậu sững lại một chút, rồi đáp: "Em từ chối anh ta rồi, nên... không cần thiết phải nhắc nữa."
Bùi Nhẫn trầm giọng nói: "Cậu ta không phù hợp với em."
Kỷ Ngọc Lâm bật cười: "Em cũng đâu có thích anh ta."
Chỉ một câu đơn giản, nhưng ngay lập tức khiến tâm trạng của Bùi Nhẫn thoải mái hơn hẳn.
Trên đường đưa Kỷ Ngọc Lâm về ký túc xá, anh nhắc cậu nhanh chóng cân nhắc chuyện dọn ra ngoài ở.
***
Việc Kỷ Ngọc Lâm muốn dọn khỏi ký túc xá khiến hai người bạn cùng phòng vô cùng bất ngờ.
Hoàng Thiên Thiên vốn ít nói, vì vậy Lâm Hướng Dương là người đầu tiên tự kiểm điểm bản thân.
Cậu ta vội vàng đuổi theo Kỷ Ngọc Lâm, ngượng ngùng hỏi: "Có phải tôi nghiến răng khi ngủ hay ngáy quá to, làm ảnh hưởng đến cậu không?"
Hoàng Thiên Thiên nghe vậy cũng nhíu mày, khuôn mặt có chút bầu bĩnh thoáng vẻ hoài nghi chính mình.
Kỷ Ngọc Lâm khẽ mím môi, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
"Không liên quan đến các cậu đâu. Trong kỳ nghỉ hè, tôi có làm một cuộc phẫu thuật. Lúc đi kiểm tra lại, bác sĩ nói quá trình hồi phục chưa được tốt lắm, khuyên tôi nên tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Lâm Hướng Dương hỏi: "Cậu tìm được chỗ ở chưa?"
Kỷ Ngọc Lâm: "Tôi phải bàn bạc với gia đình trước đã."
Lâm Hướng Dương thở dài: "Được rồi. Tôi và Thiên Thiên sẽ nhớ cậu lắm đấy. Nếu cậu mời chúng tôi đến nhà mới ăn cơm, chắc chắn chúng tôi sẽ đến ngay!"
Hoàng Thiên Thiên bị lời nói của cậu ta làm cho đỏ mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!