Lập thu vừa qua, thời tiết vẫn còn oi bức.
Kỷ Ngọc Lâm thoa kem chống nắng khắp mặt và tay, đội thêm mũ che bớt ánh sáng rồi cùng hai người bạn cùng phòng đến căn tin ăn cơm.
Bọn họ không có tiết buổi tối, những học viên chăm chỉ sẽ tranh thủ luyện tập thêm vào thời gian rảnh.
Bàn bên cạnh có một nhóm học viên đang hào hứng bàn luận về cuộc thi diễn tập huấn luyện của trường quân đội. Mới bắt đầu học kỳ mới, các tân sinh viên của trường quân đội đã bắt đầu huấn luyện với nhiều hạng mục. Bùi Nhẫn từng nhắc đến chuyện này với cậu, nhưng Kỷ Ngọc Lâm không mấy hứng thú.
Lâm Hướng Dương uống gần hết ly trà sữa lạnh, nói: "Chúng ta có đi xem không?"
Không đợi Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên trả lời, cậu ta đã tự hỏi tự đáp:
"Tôi muốn đi xem! Học viên quân sự không thuộc khoa chúng ta, ai nấy đều có cơ bụng và đường nét cơ thể cực đẹp. Mà diễn tập chắc chắn có phần bơi lội và lặn, kiểu gì cũng phải cởi đồ ra."
Nhóm sinh viên bàn bên còn biết ngại ngùng, nhưng khi nghe Lâm Hướng Dương nói ra đúng suy nghĩ trong lòng bọn họ, vài người liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Hoàng Thiên Thiên bình thường chẳng nói năng gì, Lâm Hướng Dương hoàn toàn bỏ qua cậu, quay sang nhìn Kỷ Ngọc Lâm hỏi: "Ngọc Lâm, cậu đi không? Đi chung đi!"
Cậu ta hạ thấp giọng: "Tôi thấy trong thông báo nói Bùi Nhẫn là giám khảo đó."
Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm có quan hệ khá thân thiết, không lý nào không đi xem bạn mình.
Không ngờ Kỷ Ngọc Lâm khẽ lắc đầu. Lâm Hướng Dương ngẩn người: "Cậu không đi à?"
Kỷ Ngọc Lâm đáp: "Nghỉ hè tôi có chút chuyện nên lỡ mất thời gian tập đàn, tôi muốn tranh thủ lúc rảnh để luyện thêm."
Lâm Hướng Dương than thở: "Cậu giỏi thế rồi mà còn chăm chỉ luyện đàn như vậy..."
Dù cậu ta có phàn nàn đi nữa, cũng không ép Kỷ Ngọc Lâm đi cùng, mà kéo Hoàng Thiên Thiên rời đi, nhập hội với nhóm học viên bàn bên.
Hồ nước xanh thẳm, gợn sóng lăn tăn.
Sau khi ăn xong, Kỷ Ngọc Lâm đi dạo quanh hồ nhân tạo một lát. Điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của Bùi Nhẫn.
Bùi Nhẫn: "Tối nay có buổi diễn tập, em có muốn đến xem không? Anh giữ chỗ cho em."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ đáp: "Tối nay em muốn luyện đàn, chắc không đi đâu."
Bùi Nhẫn: "Em tập đến mấy giờ? Từ lúc khai giảng đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp nhau. Tập huấn xong anh qua đón em đi ăn khuya."
Kỷ Ngọc Lâm thoáng có chút bất đắc dĩ xen lẫn ngọt ngào: "Vậy chín giờ rưỡi gặp."
Ban ngày trời nóng, nên buổi diễn tập được tổ chức vào buổi tối, kéo dài từ sáu giờ chiều đến chín giờ tối.
Nếu Kỷ Ngọc Lâm tiếp tục viện lý do từ chối, với sự nhạy bén của Bùi Nhẫn, anh nhất định sẽ nhận ra cậu đang cố tình tránh mặt.
Mối liên hệ giữa hai người không hề giảm bớt, chỉ là thời gian phản hồi tin nhắn của hai người thường không trùng khớp.
Kỷ Ngọc Lâm về phòng tắm rửa sơ qua, lấy một tuýp thuốc mỡ mới để bôi lên vùng da bị cháy nắng ban ngày.
Mái tóc còn vương hơi nước, người sạch sẽ mát mẻ, cậu rời khỏi ký túc xá, đi đến phòng đàn không xa lắm để tập luyện.
Đèn trong phòng đàn sáng trưng, vài sinh viên đang luyện violin thấy cậu liền nhướng mày trêu ghẹo.
"Ngọc Lâm, bên trong có bó hoa gửi cho cậu đấy."
Một người khác hơi mấp máy môi, hạ giọng: "Là hoa hồng đỏ đó."
Có người còn quan tâm hỏi: "Mặt cậu bị sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!