Sau ba ngày luyện đàn ở nhà, Kỷ Ngọc Lâm chính thức bắt đầu một học kỳ mới.
Ban đầu, mẹ Kỷ định tự mình lái xe đưa cậu đến Học viện Quân sự Liên minh, nhưng đúng lúc đó Kỷ Thành Chiêu lại bị viêm ruột thừa cấp tính, phải nhập viện phẫu thuật và cần có người chăm sóc.
Đối với mẹ Kỷ, cả hai bố con đều là máu mủ ruột thịt, chẳng thể thiên vị bên nào. Bà đang định sắp xếp lại thời gian thì Kỷ Ngọc Lâm đã xách hành lý gọn gàng, nhẹ nhàng trấn an bà: "Mẹ, con tự bắt xe đến trường là được rồi."
Mẹ Kỷ và Kỷ Thành Chiêu tình cảm sâu nặng, dù có thuê người chăm sóc cũng khó mà chu đáo bằng chính bà. Kỷ Ngọc Lâm không muốn để họ phải xa nhau vào lúc này.
Điện thoại trong túi rung lên, cậu lấy ra xem, mẹ Kỷ liếc mắt đã thấy thông báo cuộc gọi đến từ Bùi Nhẫn.
Bà nhẹ giọng nói: "Con nghe máy trước đi."
Kỷ Ngọc Lâm không tiện quay lưng tránh mặt mẹ, mà bà lại nhìn cậu với ánh mắt vừa mong chờ vừa quan tâm. Cậu dứt khoát bắt máy ngay trước mặt bà.
"Bùi Nhẫn?"
Bùi Nhẫn dừng xe, hỏi: "Em đến trường chưa? Anh qua đón em."
Mẹ Kỷ lờ mờ nghe được giọng nói vọng ra từ điện thoại. Kỷ Ngọc Lâm cụp mắt đáp: "Em còn ở nhà, đang chuẩn bị ra ngoài."
Bùi Nhẫn hỏi tiếp: "Chú có đưa em đi không?"
Kỷ Ngọc Lâm đáp: "Bố em đang ở bệnh viện làm một ca phẫu thuật gấp." Cậu giải thích đơn giản, mẹ Kỷ lúc này liền ghé tai nói nhỏ: "Tiểu Nhẫn đã đến rồi, con đừng tự đi nữa, để nó đưa con đi."
Bên kia, Bùi Nhẫn lên tiếng: "Dì ạ, cháu đang ở dưới lầu rồi."
Mẹ Kỷ khẽ cười: "Tiểu Nhẫn, hôm nay lại làm phiền cháu rồi."
Bùi Nhẫn cười đáp: "Không phiền chút nào ạ."
Anh định khóa xe rồi lên lầu giúp Kỷ Ngọc Lâm xách hành lý, nhưng cậu vội vàng ngăn lại: "Em tự xuống là được, anh cứ đứng yên đó đi."
Cúp máy xong, Kỷ Ngọc Lâm bất đắc dĩ nhìn mẹ.
"Mẹ, con xuống đây."
Cậu không nhịn được mà nói: "Con không muốn lúc nào cũng nhờ Bùi Nhẫn giúp đâu."
Sau khi chào tạm biệt mẹ Kỷ, cậu đi thang máy xuống bãi đỗ xe. Vừa ra cửa đã thấy bóng lưng cao lớn nổi bật của Bùi Nhẫn.
Anh dễ dàng xách hành lý lên: "Đi thôi."
Lên xe, Bùi Nhẫn hỏi: "Chú thế nào rồi?"
Kỷ Ngọc Lâm nhìn thẳng phía trước: "Không có gì nghiêm trọng, bố em lúc nào cũng bận rộn. Dù có mẹ chăm sóc dặn dò, ông ấy vẫn không chú ý đến sức khỏe."
Bùi Nhẫn nghiêng đầu nhìn cậu: "Đừng chỉ nói chú, sức khỏe em không tốt, phải chú ý cân bằng nghỉ ngơi với tập luyện."
Kỷ Ngọc Lâm khó hiểu: "?"
Bùi Nhẫn nhắc nhở: "Đừng chỉ cắm đầu vào luyện đàn, ngay cả tin nhắn của anh cũng không thèm trả lời."
Kỷ Ngọc Lâm chột dạ, chớp chớp mắt: "..."
Bùi Nhẫn tiếp lời: "Cứ ru rú trong phòng không tốt cho sức khỏe. Em ít tập thể dục, học kỳ sau có thời gian anh lập cho em một kế hoạch rèn luyện nhé?"
Kỷ Ngọc Lâm lập tức lắc đầu: "Thôi miễn đi."
Cậu cân nhắc một chút rồi nói: "Em ra ngoài đi dạo nhiều hơn là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!