Chương 6: (Vô Đề)

Mùa tựu trường sắp đến, Kỷ Ngọc Lâm ở nhà luyện đàn, thu dọn hành lý và điều chỉnh tâm trạng, dần dần chấp nhận sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cậu và Bùi Nhẫn.

Những năm trước, mỗi dịp nghỉ hè cậu gần như luôn đi cùng Bùi Nhẫn, bây giờ lại từng chút từng chút xa cách. Kỷ Ngọc Lâm tự nhắc mình phải dần quen với sự thay đổi này.

Buổi trưa, khi bố mẹ về nhà, Kỷ Ngọc Lâm xuống phòng khách dùng bữa cùng họ.

Mẹ Kỷ và Kỷ Thành Chiêu có việc bận phải ra ngoài, còn phải gặp vài người, trước khi đi vội vàng dặn dò Kỷ Ngọc Lâm mấy câu, còn dúi cho cậu ít tiền.

Ra đến cửa mẹ Kỷ lo lắng nhìn cậu, rồi lại ngoảnh lại dặn dò: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu cảm thấy không khỏe thì ngay lập tức báo cho mẹ biết."

Kỷ Ngọc Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn con trai yên lặng, mẹ Kỷ lại tiếp lời: "Nếu cảm thấy ở nhà buồn chán thì ra ngoài đi dạo một chút."

Kỷ Ngọc Lâm từ nhỏ sức khỏe đã yếu, không thích vận động, bạn bè cũng không nhiều.

Bậc làm cha mẹ chỉ mong con mình cởi mở hơn, mẹ Kỷ dịu dàng nhắc nhở: "Mẹ không cấm con kết bạn đâu."

Kỷ Ngọc Lâm đáp vâng một tiếng, rồi sau khi tiễn bố mẹ đi, cậu quay lại phòng tiếp tục luyện đàn.

Kỷ Ngọc Lâm chơi đàn suốt hai giờ đồng hồ, cảm thấy hơi mệt, liền đóng nắp đàn lại chuẩn bị nằm nghỉ.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại đã sạc đầy pin bỗng sáng lên—Bùi Nhẫn gọi tới.

Ngón tay Kỷ Ngọc Lâm lướt nhẹ trên màn hình, chậm rãi nhận cuộc gọi.

"Bùi Nhẫn."

Giọng nói của cậu thấp nhẹ, hơi khàn.

Ở đầu dây bên kia, Bùi Nhẫn ngập ngừng một chút, vốn định hỏi vì sao nãy giờ Kỷ Ngọc Lâm không bắt máy, nhưng rồi lại thay đổi câu hỏi: "Mệt à?"

Kỷ Ngọc Lâm xoa đôi mắt cay xè, giọng nhẹ nhàng có chút khàn khàn: "Một chút, em vừa luyện đàn xong."

Giọng nói ấy qua điện thoại mang một vẻ dịu dàng, có chút quyến rũ mơ hồ, như làm cho không khí xung quanh thêm phần mềm mại.

Bùi Nhẫn ngẩng lên nhìn khu chung cư trước mắt, cảm thấy tâm trạng thả lỏng, nói: "Anh đến dưới nhà em rồi."

Kỷ Ngọc Lâm lập tức ngồi dậy, một tay chống đỡ cơ thể: "Anh... sao lại đến đây?"

Bùi Nhẫn đáp: "Em không đến nhà anh thì anh phải đến đây thôi."

Kỷ Ngọc Lâm ậm ừ: "Em.... định ngủ trưa."

Bùi Nhẫn cười khẽ: "Mấy hôm nay anh cũng không nghỉ ngơi nhiều, nhân tiện đến nhà em ngủ một lát."

Kỷ Ngọc Lâm không biết nói gì nữa, vì Bùi Nhẫn đã đến trước cửa nhà cậu.

Bùi Nhẫn khẽ gọi: "Lâm Lâm, anh đến rồi, mở cửa cho anh."

Dù có tìm đủ lý do để tránh né, nhưng khi người kia đã đứng ngay trước cửa nhà, Kỷ Ngọc Lâm cũng không thể làm ngơ.

Cậu bước ra khỏi phòng ngủ và mở cửa. Bùi Nhẫn cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng lên một chút, nụ cười càng thêm ấm áp.

Kỷ Ngọc Lâm theo ánh nhìn của Bùi Nhẫn nhìn lại chính mình, hai tai nóng lên.

"Anh cười cái gì, bộ đồ ngủ của em không phải đều như vậy sao..."

Lúc này, Kỷ Ngọc Lâm mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ, chiếc mũ ở sau cổ treo hai tai thỏ dài và to. Cậu có ngoại hình trẻ trung, dịu dàng, và bộ đồ thỏ khiến cậu trông càng trẻ con hơn, lại thêm phần dễ thương và tinh nghịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!