Chương 59: (Vô Đề)

Kỷ Ngọc Lâm đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, trừ mấy ngày phải xin nghỉ vì kỳ phát tình, mỗi ngày cậu đều phải dành thêm thời gian để theo kịp tiến độ ôn tập bị bỏ lỡ.

Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên trong kỳ thi giữa tháng, một người vì ham chơi, một người vì làm thêm mà tốn quá nhiều thời gian, thành tích cả hai đều giảm sút đáng kể, đến cuối học kỳ cũng vội vã ôn tập và học bù, cùng nhau thực hiện kế hoạch mà Kỷ Ngọc Lâm đề ra.

Chiều thứ sáu không có tiết học, ba người thu dọn sách vở và bài tập, vừa ra khỏi phòng nhạc đã đi thẳng tới thư viện của trường để tự học.

Tới nơi thì chỗ trong phòng tự học gần như đã bị chiếm hết, một vài chỗ trống còn lại cũng bị người khác dùng sách vở giữ chỗ giúp bạn.

Ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm quét một vòng, Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên từ tầng trên đi xuống lắc đầu với cậu, cũng không tìm được chỗ nào phù hợp.

Trời âm u, tán cây hai bên đường trong khuôn viên trường lay động trong gió, phát ra âm thanh xào xạc.

Kỷ Ngọc Lâm đang định gọi bạn cùng phòng về ký túc xá tự học, thì Lâm Hướng Dương cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên nói: "Ở quảng trường Thuận Phúc mới mở một quán cà phê sách, trên mạng nói phòng tự học ở đó rất ổn, còn có thể gọi đồ uống với đồ ngọt rồi vừa ăn vừa học."

Lâm Hướng Dương cho Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên xem ảnh không gian của quán cà phê sách đó, giá vào quán đối với sinh viên bình thường thì không rẻ, nhưng được cái không gian rất tốt, mức chi tiêu như vậy thì cả Lâm Hướng Dương và Kỷ Ngọc Lâm đều chấp nhận được.

Lâm Hướng Dương muốn đến đó thử xem, Kỷ Ngọc Lâm cũng thấy không tệ, bọn họ suốt ngày ở trong trường, đổi môi trường một chút cũng giúp thư giãn tinh thần đang căng thẳng vì ôn tập.

Cậu kéo tay Hoàng Thiên Thiên: "Đi thôi."

Vì trong nhà có người bệnh nên gần đây Hoàng Thiên Thiên khá eo hẹp về tài chính, mà cách Kỷ Ngọc Lâm đối xử tốt với bạn bè lại luôn nhẹ nhàng và rộng lượng, Lâm Hướng Dương cũng vậy.

Thỉnh thoảng họ thay bạn bè mua vài thứ là chuyện rất bình thường, Hoàng Thiên Thiên đã quen rồi nên cũng không khách sáo, hoặc sau này khi dư dả hơn thì mời lại cũng được.

Nói một cách khác, cho dù tạm thời không trả lại được, cậu ấy cũng rất sẵn lòng nghiên cứu món ngon để tặng lại cho bạn mình.

Ngay cả... vị tướng quân kia cũng từng khen tay nghề nấu ăn của cậu ấy, ăn xong tâm trạng sẽ tốt lên không ít.

Hoàng Thiên Thiên không vì những năm gần đây túng thiếu mà xa lánh bạn bè, cậu ấy rất trân trọng những người thật lòng đối xử tốt với mình.

Băng qua hơn nửa khuôn viên trường cũng mất hơn mười phút, ba người vừa ra khỏi cổng trường chưa xa, định đi bộ đến trạm xe gần nhất để chờ xe đến đón.

Trời hè thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn âm u mát mẻ, chớp mắt đã tối sầm lại, gió thổi mang theo mùi đất bị cái nóng thiêu đốt.

Lâm Hướng Dương nói: "Không phải sắp mưa đấy chứ?"

Lúc bọn họ rời khỏi phòng nhạc quá vội, lại thấy trời âm u nên cũng chẳng mang theo ô dù gì.

Gần như đúng như lời Lâm Hướng Dương vừa nói xong, những hạt mưa to như hạt đậu đã rơi lộp độp lên da, từ thưa thớt chuyển dần thành dày đặc.

Trạm xe không xa, ba người định chạy đến đó tránh mưa thì một hồi còi xe vang lên, một chiếc xe màu đen dừng lại bên đường.

Ba omega trẻ tuổi nghiêng đầu tò mò nhìn sang, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng.

Người phản ứng đầu tiên là Hoàng Thiên Thiên, cậu ấy ngạc nhiên rồi khẽ gọi: "Chu... tiên sinh?"

Chu Côn mở miệng: "Lên xe đi, tôi đưa các cậu một đoạn."

Chu Côn giữ chức vụ khá cao, mới ba mươi tuổi đã được phong hàm thượng tướng, năm nay lại được thăng thêm, chiến công hiển hách, chỉ riêng khí thế trong lời nói và dáng vẻ đã đủ khiến ba omega trẻ này không thốt nổi thành lời.

Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên nhìn nhau, Hoàng Thiên Thiên quay sang, cũng đờ đẫn như Lâm Hướng Dương. Cả ba không ai lên tiếng, ngoan ngoãn từng người một chui vào xe ngồi yên, cứ như học sinh tiểu học biết điều.

Ngồi bên cạnh là một alpha, trên xương mày có một vết sẹo dài bằng ngón tay cái, anh ta cười tươi hỏi: "Ba bạn nhỏ muốn đến đâu thế?"

Hoàng Thiên Thiên đáp: "Tiệm cà phê sách Thuận Phúc, ở trung tâm quảng trường Thuận Phúc."

Lâm Hướng Dương thường ngày hay nói nhiều, giờ chỉ vắt ra được hai từ, tiếp lời Hoàng Thiên Thiên: "Cảm ơn."

Kỷ Ngọc Lâm cũng nói: "Cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!