Chương 58: (Vô Đề)

Lúc này là giữa trưa, khi ánh nắng rực rỡ và nóng nhất.

Rèm cửa kéo lên một góc, ánh nắng chiếu vào, chiếu lên cánh cửa giữa ghế treo, ánh sáng phản chiếu lên cơ bắp căng cứng trên vai và lưng của Bùi Nhẫn, mồ hôi lấm tấm.

Trong phòng tràn ngập mùi gỗ linh sam tươi mát mạnh mẽ, khiến người ta mê muội.

Anh ôm chặt Kỷ Ngọc Lâm từ phía sau, mái tóc ướt vén ra, cọ vào hai gò má của người yêu, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn, bình tĩnh quan sát sự kiềm chế, nhẫn nhịn của Kỷ Ngọc Lâm.

Càng nhìn thấy Kỷ Ngọc Lâm nhẫn nhịn, Bùi Nhẫn càng cảm thấy tham muốn dần phá vỡ sự kiên nhẫn ấy.

Bùi Nhẫn cho Kỷ Ngọc Lâm một chút thời gian thích nghi, khi Kỷ Ngọc Lâm còn chưa kịp phản ứng thì bất ngờ dâng trào mạnh mẽ.

Kỷ Ngọc Lâm cắn chặt môi im hơi lặng tiếng.

Dần dần, hô hấp của cậu hỗn loạn, hé môi cố gắng hít thở không khí.

"Ha." Bùi Nhẫn khàn giọng cười khẽ, ngón tay chạm vào vành tai của Kỷ Ngọc Lâm, giống như đang vuốt một khối ngọc bích mềm ấm, mồ hôi từ vành tai chảy xuống.

Kỷ Ngọc Lâm đỏ mặt, ánh nắng tràn ngập khắp thân thể cậu. Ban ngày rực rỡ, con phố không xa xe cộ như nước chảy, âm thanh dường như không chân thực.

"Lâm Lâm ngoan, đừng im lặng." Bùi Nhẫn thở dài, ngón cái và ngón trỏ áp vào khóe môi Kỷ Ngọc Lâm.

Kỷ Ngọc Lâm mấp máy môi không thành tiếng, Bùi Nhẫn rút ngón tay đang mơn trớn bên môi cậu về, rồi ôm chặt lấy cậu.

Mãi đến khi Kỷ Ngọc Lâm thở đỡ hơn một chút, cậu suýt nữa đầu gối nhũn ra, gần như ngã về phía trước.

Ánh nắng giữa trưa khiến họ phải nheo mắt lại, cánh tay đẫm mồ hôi của alpha vòng qua kéo Kỷ Ngọc Lâm về, như chiếc kìm sắt, khiến Kỷ Ngọc Lâm không thể động đậy chút nào.

Toàn thân Kỷ Ngọc Lâm đầm đìa mồ hôi, tay vô lực đặt lên tay vịn của ghế treo, sau đó không còn sức nữa, chỉ có thể dựa vào tựa lưng.

Ánh sáng chói khiến Kỷ Ngọc Lâm đầu óc mơ hồ, lời nói lẫn âm thanh phát ra từ miệng cậu vừa lạ lẫm vừa ngơ ngác.

Bùi Nhẫn lật người cậu lại, ôm cậu đối diện trong vòng tay, rồi từ ghế treo bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.

Đôi mắt Kỷ Ngọc Lâm mở to, ngẩn ra. Ngay lập tức kích thích những giọt nước mắt sinh lý tràn ra, cổ họng như muốn vỡ vụn, quay đầu nhìn những chiếc xe đang đi qua, nước mắt càng thêm mãnh liệt. Truyện được edit bởi Jeffrey L

Ánh nắng rực rỡ giữa trưa phủ lên cả hai người, làn da mịn màng ướt đẫm mồ hôi, các đường nét rõ ràng.

Kỷ Ngọc Lâm cứng đờ người, phản ứng của cậu khiến Bùi Nhẫn suýt mất kiểm soát.

Kỷ Ngọc Lâm nức nở cầu xin, Bùi Nhẫn hôn lên mắt anh, giọng khàn an ủi: "Lâm Lâm đừng sợ, bên ngoài sẽ không có ai nhìn thấy đâu."

Dù có lời đảm bảo từ Bùi Nhẫn, nhưng Kỷ Ngọc Lâm thật sự không thể chịu đựng được mức độ kích thích này, trong trạng thái căng thẳng tột độ, ý thức dần dần tan rã.

Mùi pheromone nồng nặc như tan vào trong ánh nắng, Bùi Nhẫn bế Kỷ Ngọc Lâm ướt đẫm mồ hôi trở về giường, dùng môi mớm nước cho cậu. Dần dần, Kỷ Ngọc Lâm mới thở phào một hơi.

Cậu mở to đôi mắt ướt đẫm, đỏ hoe và mơ hồ, không chệch chút nào mà cắn trả một phát vào cổ của Bùi Nhẫn.

Trên làn da nơi cổ của Bùi Nhẫn in hằn dấu răng của Kỷ Ngọc Lâm, Kỷ Ngọc Lâm sờ lên vết cắn đỏ au đó.

Bùi Nhẫn thật sự quá điên rồi.

"Lâm Lâm không thích sao?" Bùi Nhẫn hỏi.

Kỷ Ngọc Lâm cụp hàng mi ướt đẫm còn đọng giọt nước xuống: "Chuyện này quá cuồng loạn rồi." Giọng cậu vừa đau vừa khàn, uống ngụm nước Bùi Nhẫn đưa mới đỡ hơn một chút. "Không chịu nổi đâu."

Cảm giác toàn thân như bốc cháy, lại còn bị phơi dưới ánh nắng gay gắt mà gánh lấy sự cuồng nhiệt gần như hủy diệt của Bùi Nhẫn, chỉ nghĩ đến thôi tim Kỷ Ngọc Lâm cũng đập loạn, như thể ngay giây phút ấy mình sẽ chết đi vậy.

Bùi Nhẫn cúi đầu, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!