Từ bệnh viện kiểm tra xong ra về, dường như Bùi Nhẫn vẫn có phần để tâm đến lời bác sĩ nói.
Biểu hiện cụ thể là, mỗi đêm trước khi ngủ, Bùi Nhẫn đều ôm lấy Kỷ Ngọc Lâm từ phía sau, hôn lên tuyến thể của cậu, kiên nhẫn liếm ướt khiến gáy cậu đỏ lên một mảnh, giống như một con dã thú chuẩn bị phanh bụng con mồi mà ăn.
Anh siết chặt tay Kỷ Ngọc Lâm, môi ngậm lấy tuyến thể mềm mại mà hôn hít, giọng khàn khàn: "Lâm Lâm cũng không tin anh có thể đánh dấu em sao?"
Kỷ Ngọc Lâm cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn, dịu dàng cười.
Cậu xoay người trong lòng Bùi Nhẫn, nhìn thẳng vào gương mặt đang kiềm chế cảm xúc mãnh liệt xen lẫn lý trí của đối phương, nhẹ nhàng hôn một cái rồi nói: "Hồi trước anh bảo em đừng để ý đến khiếm khuyết cơ thể, giờ sao lại để ý rồi?"
Bùi Nhẫn nhíu mày, bàn tay nâng đỡ sau đầu Kỷ Ngọc Lâm, xoay người đè cậu lên ngực mình.
"Điều anh để tâm không phải chuyện đó."
Kỷ Ngọc Lâm thành thật nói: "Cứ thuận theo tự nhiên đi."
Bùi Nhẫn: "Ừm."
Chuyện này Bùi Nhẫn không thể nhắc đến nhiều, là chính anh không chịu được mà cứ nghĩ tới, vẫn cứ tham lam.
Mỗi lần như vậy, Kỷ Ngọc Lâm luôn chủ động nhận lỗi về phía mình để an ủi anh, còn Bùi Nhẫn chỉ biết im lặng, dùng những nụ hôn và sự vuốt ve nóng bỏng để truyền đạt sự si mê cuồng nhiệt với người yêu.
Dù hành vi của Bùi Nhẫn mang theo sự xâm chiếm và khao khát mạnh mẽ, nhưng ít ra trong khoảng thời gian Kỷ Ngọc Lâm ở lại căn hộ, cậu không cần dùng miếng dán ngăn cách pheromone — sự dỗ dành của Bùi Nhẫn có tác dụng với cậu. Truyện được edit bởi Jeffrey L
Mùa hè tháng Sáu rực rỡ và sôi động, đầu tháng Kỷ Ngọc Lâm đã hoàn tất thủ tục gia nhập Học viện kịch Liên Minh, chỉ cần quy trình xét duyệt được thông qua, cậu sẽ chính thức trở thành một thành viên biên chế của Học viện.
Cậu và mẹ vài ngày lại gọi video một lần, sau khi hỏi han chuyện thường ngày, mẹ lại quan tâm đến chuyện tình cảm riêng tư của cậu.
Kỷ Ngọc Lâm thật thà nói: "Con và Bùi Nhẫn đang yêu nhau rất ổn, anh ấy chăm sóc con tốt lắm."
Cũng giống như mùa hè rực rỡ này, cậu và Bùi Nhẫn đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng cháy.
Kỷ phu nhân mỉm cười: "Vậy còn Lâm Lâm?"
Kỷ Ngọc Lâm đáp: "Tuy khả năng làm việc của con không giỏi bằng anh ấy, nhưng con sẽ đối xử với anh ấy giống như mẹ đối xử với bố vậy."
Kỷ phu nhân thầm nghĩ, hai đứa nhỏ đều ngoan quá, yêu đương mà khiến người lớn cũng yên tâm đến vậy.
******
Trong lúc đó, kỳ thi cuối học kỳ đang đến gần, sinh viên Học viện Quân sự Liên minh bắt đầu chăm chỉ ôn tập để chuẩn bị cho các bài kiểm tra.
Số lần hẹn hò giữa Lâm Hướng Dương và Lục Cẩn giảm đi, Hoàng Thiên Thiên cũng nghỉ việc làm thêm. Ba người cùng phòng ngày nào cũng rủ nhau đến thư viện học bài, nếu thư viện quá đông, thì sẽ theo Kỷ Ngọc Lâm về căn hộ để ôn tập.
Không khí mát lạnh trong phòng điều hòa khiến làn da dịu lại, Lâm Hướng Dương vừa uống đồ uống mát lạnh do chính tay Kỷ Ngọc Lâm pha, vừa nắm bút vẽ vòng tròn trên giấy nháp, nói: "Nhà các cậu trang trí ấm cúng thật đấy."
Ba người ngồi bệt trên tấm thảm, vây quanh chiếc bàn dài. Snowball nằm lười biếng trong lòng Kỷ Ngọc Lâm, dùng móng vuốt cố gắng với lấy que kem cậu đang ăn.
Kỷ Ngọc Lâm nói: "Đã sửa sang lại rồi."
Sau khi sống chung với Bùi Nhẫn, cách bài trí trong căn hộ dần dần mang đậm dấu ấn của Kỷ Ngọc Lâm. Khác hẳn lúc cậu chỉ ở tạm, khi đó cậu gần như không đụng vào gì cả, đến đơn giản, đi cũng gọn nhẹ.
Còn bây giờ, khắp nơi trong căn hộ đều là đồ dùng quen thuộc của Kỷ Ngọc Lâm — dấu vết của cuộc sống chung giữa cậu và Bùi Nhẫn.
Lâm Hướng Dương đầy ngưỡng mộ: "Tốt quá đi mất. Người như Lục Cẩn bận đi công tác suốt, dù mình có chuyển đến sống cùng anh ấy thì mỗi tháng cũng chưa chắc gặp được mấy lần, chỉ tranh thủ lúc ảnh nghỉ phép ngắn hạn mới đi hẹn hò được. Thế nên mình chẳng muốn dọn ra ngoài, ở ký túc với Thiên Thiên chơi còn vui hơn."
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười, nhét một miếng bánh ít đường vào miệng cậu ta, dặn dò tiếp tục học bài.
Cuối tuần hôm đó, Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên ăn tối ở căn hộ xong mới thu dọn đồ đạc về trường. Kỷ Ngọc Lâm thì ra ngoài đi dạo một lúc, khi trời vừa tối đã vào phòng đàn luyện tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!