Chương 50: (Vô Đề)

Đầu xuân, tuyết đã ngừng, gió cũng đã lặng. Sau một mùa đông yên tĩnh, ánh nắng lại một lần nữa ló rạng.

Liên Minh thông báo học kỳ mùa xuân sẽ nhập học sau hơn ba tuần, Kỷ Ngọc Lâm sẽ chuyển đến căn hộ của Bùi Nhẫn, giống như những năm trước quay lại ký túc xá trường, cậu chỉ thu dọn hành lý và rời đi sớm hơn một ngày.

Khi nói chuyện này với mẹ, Kỷ phu nhân hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó bà chấp nhận.

Bà nói: "Chỉ cần con đã suy nghĩ kỹ và tự quyết định là được."

Dù trước đây Kỷ Ngọc Lâm từng dọn đến sống cùng Bùi Nhẫn một thời gian, khi đó cả hai vẫn chưa xác lập quan hệ rõ ràng. Bây giờ khi tình cảm đã trở nên gần gũi hơn, chuyện muốn sống chung cũng là điều dễ hiểu.

Trước đó, Kỷ phu nhân từng chủ động sắp xếp cho con trai gặp mặt một vài người, hy vọng con có thể tìm được bạn đời phù hợp. Nhưng giờ khi thấy con trai đã có một nửa thân cận bên cạnh, với tư cách là mẹ, bà cũng không khỏi xúc động.

Kỷ phu nhân cảm khái: "Mới chớp mắt mà Lâm Lâm đã lớn thế này rồi."

Bà đưa Kỷ Ngọc Lâm xuống dưới lầu: "Gọi bố con đưa con qua nhé?"

Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu: "Không cần đâu, con tự đi được mà."

Vài ngày trước, Bùi Nhẫn đã quay lại trường để lo việc của hội đồng kỷ luật, Kỷ Ngọc Lâm không muốn làm phiền anh phải về đây chỉ để đón mình. Truyện được edit bởi Jeffrey L

Kỷ phu nhân có chút do dự: "Hay là đợi thêm vài hôm..."

Kỷ Ngọc Lâm cười, cắt lời bà: "Con còn chưa yếu đến mức gió thổi là ngã. Nghỉ đông năm nay, con sẽ tranh thủ thi lấy bằng lái xe."

Kỷ phu nhân ngẩng lên nhìn khuôn mặt ấm áp, kiên định của con trai, cuối cùng cũng không nỡ cố chấp giữ lại, chỉ dặn dò: "Vậy con đi đường nhớ cẩn thận một chút."

Kỷ Ngọc Lâm gật đầu: "Vâng, con biết rồi."

Cậu xách vali, tự mình bắt xe đến chung cư. Căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ từ trước, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, ngay cả đồ cho mèo cũng được Bùi Nhẫn chuẩn bị chu đáo.

Kỷ Ngọc Lâm mở balo trống ra, bế Snowball ngoan ngoãn đang cuộn tròn, dẫn nó đi quanh chung cư vài vòng làm quen.

Snowball đã hơn bảy tháng tuổi, thân hình to gấp đôi hồi mới mang về. Ở môi trường mới nó hơi nhút nhát, chỉ biết rúc vào lòng Kỷ Ngọc Lâm, cái đuôi quấn sát cánh tay cậu.

Sau khi cho Snowball làm quen xung quanh, Kỷ Ngọc Lâm đặt nó xuống, mở một lon thức ăn mới, đổ vào bát cho mèo.

Snowball ngửi ngửi mùi thịt, liếm vài cái rồi nhanh chóng chui lên ghế sofa nằm. Kỷ Ngọc Lâm không làm phiền nữa, xoay người bắt đầu mang từng món đồ trong vali vào phòng ngủ sắp xếp.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Nhẫn nhắn cho cậu: "Em tới rồi à?"

Kỷ Ngọc Lâm đang thay ga giường, giọng nói từ trong phòng vang ra: "Ừ, em vẫn đang dọn dẹp. Một lát nữa em ra siêu thị gần đây mua ít đồ dùng. Tối nay anh muốn ăn món gì?"

Bùi Nhẫn đáp: "Không cần phiền em làm mấy việc đó đâu, trong nhà sẽ có dì giúp việc tới."

Đôi tay của Kỷ Ngọc Lâm vốn trắng trẻo quý giá, từng ngón đều đẹp và thon dài, lại chơi đàn piano, nên Bùi Nhẫn không muốn để cậu phải vất vả vì việc nhà.

Kỷ Ngọc Lâm nói: "Em tự làm với việc của dì cũng không trùng nhau, hơn nữa cũng không phải ngày nào cũng nấu. Hôm nay mới chuyển đến, coi như là nấu để ăn mừng một chút."

Sau khi trò chuyện đơn giản với Bùi Nhẫn, Kỷ Ngọc Lâm tiếp tục dọn phòng, rồi đi tắm và ngủ trưa.

Lúc tỉnh dậy, một khối lông mềm mại đang đè lên ngực cậu. Kỷ Ngọc Lâm mở mắt, mơ màng nhìn quanh, tay dời cái đuôi của Snowball đang vắt qua cổ mình ra.

Snowball kêu khẽ một tiếng, đầu cọ cọ vào vai cậu, lộ ra cái cằm, lật người để lộ cái bụng trắng mềm, đuôi ve vẩy.

Kỷ Ngọc Lâm đưa tay gãi nhẹ dưới cằm nó. Nhìn đồng hồ, thấy cũng đến lúc đi siêu thị. Bùi Nhẫn chắc cũng sắp tan học về nhà rồi.

Cậu thay đồ, cầm điện thoại và ví, đi bộ đến siêu thị gần đó mua ít đồ dùng.

Trời sẩm tối, Kỷ Ngọc Lâm đang chuẩn bị bò beefsteak trong bếp thì nghe thấy tiếng động nhỏ từ cửa chính, sau đó trông thấy bóng dáng Bùi Nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!