Đêm khuya, Kỷ Ngọc Lâm nhìn đồng hồ thấy đã khuya, sau khi nhắn lại cho Bùi Nhẫn một câu, cậu tắt điện thoại, hai tay đan lại trước ngực nhắm mắt chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến.
Nhịp tim dồn dập, đầu ngón tay của Kỷ Ngọc Lâm có chút tê dại, tin nhắn vừa gửi cho Bùi Nhẫn thực ra khiến cậu có chút căng thẳng.
Kỷ Ngọc Lâm kiềm chế mong muốn bật lại điện thoại, gắng gượng kiềm nén ý định liên lạc với Bùi Nhẫn.
Dù sao cậu cũng phải sớm quen với việc dần dần xa cách Bùi Nhẫn, đợi đến khi thời điểm chín muồi, Bùi Nhẫn ngày càng ổn định hơn, có lẽ cả hai sẽ có những người bạn riêng để bầu bạn.
Với điều kiện của Kỷ Ngọc Lâm, tìm một alpha có thể chấp nhận khiếm khuyết cơ thể của cậu có thể sẽ không dễ dàng gì, còn với điều kiện của Bùi Nhẫn, Kỷ Ngọc Lâm nghĩ không có lý do gì để ai đó từ chối anh.
Kỷ Ngọc Lâm miên man suy nghĩ chưa được bao lâu, cơ thể vẫn đang trong quá trình hồi phục sau ca phẫu thuật cùng với thể chất vốn dĩ không tốt khiến đầu óc dần trở nên mơ hồ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Ngọc Lâm ngủ say, không hay biết rằng Bùi Nhẫn ở bên kia lại không ngủ được.
Gương mặt điển trai của alpha lúc này có chút không dễ chịu, anh nhìn vào tin nhắn mà Kỷ Ngọc Lâm đã gửi cho mình, nghiền ngẫm hồi lâu, sau khi mấy câu hỏi của mình không được trả lời, anh trực tiếp gọi điện cho Kỷ Ngọc Lâm.
Điện thoại đã tắt máy, không thể gọi được.
Bùi Nhẫn ném điện thoại lên bàn, chống tay ra sau gáy, lăn qua lộn lại vài lần rồi bật ngồi dậy.
Cảm giác bức bối, ngột ngạt.
Còn xen lẫn cảm giác bị phản bội.
Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm lớn lên cùng nhau, mối quan hệ rất thân thiết, thậm chí còn hơn cả với Cố Vũ.
Vậy mà giờ đây, Kỷ Ngọc Lâm muốn bắt đầu yêu đương, tại sao trước đó cậu không nói với anh?
Tiểu thanh mai này vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể yếu ớt như vậy, thể chất vốn cũng không tốt, làm sao có thể yêu đương với một alpha chứ?
Bùi Nhẫn đứng dậy khỏi giường, đi quanh cửa sổ sát đất.
Tầm nhìn của anh đối diện với khu vườn dưới lầu, ánh sáng dịu nhẹ, những bông hoa trắng như tuyết đang nở.
Kỷ Ngọc Lâm đã vài lần đến nhà Bùi Nhẫn chơi, rất thích khu vườn này, hôm đó Bùi Nhẫn đã yêu cầu người ta treo một chiếc xích đu ở đây, phù hợp với Kỷ Ngọc Lâm, có thể nằm trên đó đọc sách, còn có thể đặt một chiếc đàn piano nhỏ vào.
Nhưng giờ đây, Kỷ Ngọc Lâm ít đến nhà Bùi Nhẫn nữa, trước kỳ nghỉ cậu đã từ chối lời mời của anh.
Nghĩ đến đây, Bùi Nhẫn không khỏi trầm ngâm, sắc mặt có chút u ám.
Alpha cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xích đu trong vườn, những sợi tóc rủ xuống tạo bóng mờ trên sống mũi cao thẳng, điển trai, nhất thời không nhìn ra được cảm xúc của Bùi Nhẫn.
Quản gia nửa đêm xuống phòng khách thì phát hiện tầng trên vẫn còn ánh sáng, ông định lên hỏi thì thấy thiếu gia nhà mình bước ra, sắc mặt không được tốt lắm.
Quản gia hỏi: "Thiếu gia, có gì dặn dò không?"
Bùi Nhẫn nhíu mày, quản gia định pha cho anh một cốc nước, nhưng anh khẽ lắc đầu: "Không cần."
Bùi Nhẫn khi không ngủ được thường nghe nhạc, quản gia biết ý, nhẹ nhàng hỏi: "Có cần tôi bật một bản nhạc không?"
Bùi Nhẫn như nhớ ra điều gì, anh quay lại phòng ngủ, bật hệ thống âm thanh trong phòng.
Anh chọn một danh sách nhạc, tiếng piano vang lên chậm rãi nhẹ nhàng—chính là bản nhạc Kỷ Ngọc Lâm từng thu lại cho anh nghe trước khi ngủ.
Mười mấy bài nhạc piano đều do chính Kỷ Ngọc Lâm sáng tác và thu âm, một số phiên bản đã được cải biên, nhưng Bùi Nhẫn không muốn, chỉ muốn nghe bản thu âm nguyên bản.
Nghe đi nghe lại, những bức bối trong lòng Bùi Nhẫn dần tan biến, anh thư giãn người nằm xuống giường.
Anh mở điện thoại, nhìn vào màn hình, Kỷ Ngọc Lâm vẫn chưa trả lời tin nhắn, giờ này hẳn cậu đã ngủ rồi, không tiện gọi điện thoại nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!