Chương 49: (Vô Đề)

Bùi Nhẫn bế Kỷ Ngọc Lâm đến chiếc xích đu, kéo tấm chăn lông bên cạnh choàng lên trên người cậu.

Lúc này sắc mặt và trạng thái của Kỷ Ngọc Lâm không tiện để Kỷ phu nhân nhìn thấy, Bùi Nhẫn nắm tay cậu, rồi ngồi cùng cậu một lúc cho cậu ổn định lại.

Bùi Nhẫn hỏi: "Em muốn uống nước không?"

Kỷ Ngọc Lâm gật đầu, trong phòng ngủ cậu có để một bình nước, không cần ra tận phòng khách.

Bùi Nhẫn nhìn theo ánh mắt cậu, lấy chiếc bình giữ nhiệt màu xanh trên bàn học, mở ra kiểm tra độ ấm, thấy vừa phải rồi mới đưa cho Kỷ Ngọc Lâm.

Kỷ Ngọc Lâm dùng nắp rót ra, chậm rãi nhấp từng ngụm, đôi môi bị hôn đến đỏ mọng giờ đã ẩm ướt lạ thường.

Ánh mắt Bùi Nhẫn cụp xuống, cố kìm lại khao khát đang âm ỉ trỗi dậy trong lòng.

Kỷ phu nhân gõ cửa, hỏi: "Lâm Lâm, Tiểu Nhẫn, hai đứa có muốn ra ăn sáng không?"

Bùi Nhẫn tới từ sớm, bụng còn chưa có gì. Anh nắm tay Kỷ Ngọc Lâm, vẻ tự nhiên như chủ nhà: "Ra ăn chút gì đi."

Vừa nói vừa lịch sự trả lời Kỷ phu nhân, bà yên tâm quay lại phòng khách.

Kỷ Thành Chiêu ngồi ở ghế chính đọc báo, thấy con trai và Bùi Nhẫn tay trong tay bước ra, đang uống trà thì khẽ hắng giọng. Truyện được edit bởi Jeffrey L

Bùi Nhẫn nhìn Kỷ Thành Chiêu, dáng vẻ thẳng thắn, giọng mang theo sự kính trọng của bậc hậu bối: "Bác trai ạ."

Kỷ Ngọc Lâm vừa ngồi xuống, liền vểnh tai lên nghe — hôm nay là lần đầu tiên Bùi Nhẫn đến nhà với thân phận mới, cách anh gọi bố mẹ cậu cũng khác hẳn.

Kỷ phu nhân cười dịu dàng: "Ngồi xuống ăn sáng đi, không cần câu nệ." Rồi quay sang Kỷ Thành Chiêu trách yêu: "Ông này, đừng có lúc nào cũng mặt nghiêm như vậy."

Kỷ Thành Chiêu ngơ ngác — chẳng phải ông vẫn luôn thế à? Sao hôm nay tự dưng bị vợ nhắc tên?

Ông xã giao với Bùi Nhẫn vài câu, còn Kỷ phu nhân thì thoải mái hơn nhiều, trò chuyện với Bùi Nhẫn bằng giọng dịu dàng, thân mật.

Bùi Nhẫn vốn đã quen ứng phó những dịp như thế, muốn khiến Kỷ phu nhân yên tâm thì lại càng dễ dàng.

Trong suốt bữa sáng, Kỷ Ngọc Lâm chỉ "ừm" mấy tiếng đơn giản, nhận ra mình chẳng chen được câu nào vào cả.

Sau khi ăn xong, Kỷ phu nhân đi ra ngoài cùng Kỷ Thành Chiêu. Kỷ Ngọc Lâm định ở nhà luyện đàn, cậu nhìn chằm chằm vào Bùi Nhẫn. Bùi Nhẫn hỏi: "Sao thế?"

Kỷ Ngọc Lâm nói: "Anh không bận gì à?"

Bùi Nhẫn mỉm cười: "Lúc Tết anh luôn bận rộn chỉ để dành thời gian rảnh, ở nhà bên em."

Kỷ Ngọc Lâm: "Được thôi" rồi cậu lại nói: "Em luyện đàn thường hơi lâu, sợ anh sẽ thấy chán."

Bùi Nhẫn: "Sao có thể chứ."

Đã rất lâu rồi anh không được ở riêng với Kỷ Ngọc Lâm như thế này, chỉ mong cậu luôn ở trong tầm mắt mình.

Kỷ Ngọc Lâm ngồi xuống trước đàn piano: "Nếu anh thấy chán thì có thể vào phòng em lấy mấy cuốn sách ra đọc." Cuối cùng, cậu đặt bé Snowball vừa nhảy lên đùi vào tay Bùi Nhẫn, dịu dàng cười: "Cũng có thể để Snowball chơi với anh thay em."

Bùi Nhẫn đưa ngón tay chạm nhẹ vào chiếc mũi hồng của Snowball, con mèo lập tức rướn người, đuôi cong lên cọ cọ vào tay anh.

Kỷ Ngọc Lâm: "Nhà em không có thiết bị thể thao, cũng không làm riêng một phòng tập để anh vận động tay chân."

Nghe vậy, Bùi Nhẫn nửa cười nửa không: "Lâm Lâm hy vọng anh dọn về sống luôn ở đây à?"

Kỷ Ngọc Lâm: "..." Cậu vội giải thích: "Em không có ý đó."

Bùi Nhẫn nghiêng đầu, chớp lấy một khoảnh khắc, cúi xuống hôn nhanh lên môi cậu: "Ngọt thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!