Chương 48: (Vô Đề)

Bị Bùi Nhẫn mút nhẹ môi một cái, Kỷ Ngọc Lâm lập tức đỏ mặt dữ dội. Cậu không có đường nào để trốn, chỉ cần hơi lùi lại phía sau, lòng bàn tay đang giữ chặt sau gáy sẽ siết nhẹ thêm, khiến cả khuôn mặt cậu gần như dán sát vào Bùi Nhẫn.

Hơi thở ấm nóng hòa quyện, chỉ cần môi động đậy là sẽ ma sát với đối phương.

Cậu nín thở, tập trung tinh thần, nhưng đầu óc lại mơ hồ hỗn loạn, chẳng còn lại bao nhiêu lý trí, hoàn toàn thuận theo lời Bùi Nhẫn để suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Vì vậy khi Bùi Nhẫn hỏi cậu có muốn làm người yêu anh không, trong đầu Kỷ Ngọc Lâm chỉ còn lại mỗi câu hỏi đó.

Bùi Nhẫn khàn giọng: "Phải suy nghĩ lâu vậy sao?"

Anh vừa nói, đôi môi nóng bỏng mỏng manh khẽ cọ sát lên môi Kỷ Ngọc Lâm, khoảng cách đầy mờ ám khiến người ta tê dại như bị dòng điện nhỏ len lỏi khắp cơ thể, như có thứ gì đó đang gặm cắn môi cậu, luồn thẳng vào cổ họng, toàn thân đều ngứa ngáy râm ran.

"Lâm Lâm?" Bùi Nhẫn cố gắng kiềm chế, những ngón tay đang ôm sau gáy cậu luồn vào tóc, vuốt ve nhẹ nhàng.

Thời gian chờ đợi từ ngắn ngủi trở thành kéo dài lê thê, mãi đến khi Kỷ Ngọc Lâm khẽ thở ra một tiếng "Được". Bùi Nhẫn mới không còn cách nào kiềm nén khát vọng trong lòng nữa. Anh đỡ lấy sau gáy cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, vội vàng hôn mạnh lên môi cậu.

Hơi thở nóng rực, xen lẫn tiếng thở ngày càng dồn dập của Bùi Nhẫn.

Anh không còn thỏa mãn với việc chỉ hôn đôi môi mềm mại của Kỷ Ngọc Lâm, đầu lưỡi dọc theo khe môi cậu xâm nhập vào bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi mềm đang trốn tránh, nhiệt tình và tỉ mỉ liếm qua từng ngóc ngách.

Cho đến khi cả vệt nước nơi khóe môi của Kỷ Ngọc Lâm cũng bị Bùi Nhẫn mút sạch, cậu hoàn toàn mềm nhũn, phải dựa vào Bùi Nhẫn đỡ mới có thể đứng vững. Truyện được edit bởi Jeffrey L

Kỷ Ngọc Lâm thở hổn hển, định mở miệng nói gì đó, môi lại bị một làn môi lưỡi nóng bỏng khác nhấn chìm.

Bùi Nhẫn bế Kỷ Ngọc Lâm lên vừa đứng vừa hôn, lại ôm cậu ngồi xuống tiếp tục hôn.

"Được... được rồi..." Kỷ Ngọc Lâm nhấc cánh tay mềm nhũn đang buông trên vai Bùi Nhẫn, đầu ngón tay lơi lỏng túm lấy cổ áo sơ mi của anh: "Đủ rồi..."

Đôi mắt ươn ướt đỏ hoe, ánh nhìn mơ hồ, ngón tay Kỷ Ngọc Lâm lần theo cổ áo Bùi Nhẫn lên trên, chạm vào phần cổ đỏ bừng vì nóng, nơi động mạch cổ đang đập rất nhanh, yết hầu nổi bật trượt lên trượt xuống không ngừng.

Bùi Nhẫn giữ lấy tay cậu, áp lên má mình, nghiêng đầu hôn nhẹ, sống mũi cao thẳng cọ sát vài cái.

Anh khàn giọng, hơi thở nặng nề: "Lâm Lâm, đừng có sờ lung tung."

Kỷ Ngọc Lâm ngoan ngoãn thở dốc, không động đậy. Cậu giờ mới kịp nhận ra — mình đã là người yêu của Bùi Nhẫn rồi.

Bùi Nhẫn bế Kỷ Ngọc Lâm đặt lên ghế sofa bên cạnh, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của cậu: "Muốn uống gì không?"

Kỷ Ngọc Lâm: "Nước chanh."

Bùi Nhẫn gọi phục vụ, gọi một ly nước chanh thêm mật ong cho cậu, còn anh thì gọi một ly nước đá.

Kỷ Ngọc Lâm lẩm bẩm: "Còn uống đồ lạnh nữa à."

Nói đến đây, cậu không hỏi tại sao Bùi Nhẫn lại uống lạnh — cả hai đều ngầm hiểu rõ lý do.

Kỷ Ngọc Lâm nói: "Nước chanh của em cho thêm ít đá."

Bùi Nhẫn: "..."

Anh bật cười bất đắc dĩ: "Được."

Hai người đan tay vào nhau đặt trên đùi Bùi Nhẫn. Có lẽ do nụ hôn lúc nãy quá cuồng nhiệt, tiêu hao quá nhiều cảm xúc và thể lực, Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy đói bụng.

Bùi Nhẫn gọi cho cậu một phần bánh ngọt. Kỷ Ngọc Lâm ăn hết bánh, nước chanh cũng gần cạn, Bùi Nhẫn mới nói muốn đưa cậu về nhà.

Lúc đó gần 11 giờ đêm, Kỷ Ngọc Lâm còn lưỡng lự chưa quyết. Cậu nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống, rồi đột nhiên quay người, bước ra khỏi khu nhà, đi về phía xe của Bùi Nhẫn.

Bùi Nhẫn hạ cửa kính xe xuống, nắm lấy tay Kỷ Ngọc Lâm đưa tới: "Sao lại ra đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!