Hương thơm đậm đà của quả mâm xôi quyện lẫn với mùi hương lãnh liệt của thông lạnh, gần như bị hương thông ấy nuốt chửng.
Những sợi tóc ướt của Kỷ Ngọc Lâm dính vào trán, vào khóe mắt và sau gáy. Hàng mi đen nhánh cũng sẫm nước, nốt ruồi lệ dưới mắt vì nhịp đập không thể kìm nén mà càng thêm đỏ thắm.
Cậu mơ màng mông lung mở mắt, người vô lực nằm rũ trên vai Bùi Nhẫn. Nơi nhạy cảm duy nhất sau gáy bị một thứ gì đó nóng rực và mềm ẩm chạm nhẹ vào—chỉ thoáng qua rồi rời đi.
Hơi thở nóng hổi phả lên làn da ấy, cảm giác tê rần từ tuyến thể chạy dọc toàn thân.
Cậu hé miệng cắn lấy vai Bùi Nhẫn, như một con mèo nhỏ yếu ớt không còn bao nhiêu sức lực.
Mèo khi cắn người còn không biết liếm lấy một cái, nhưng Kỷ Ngọc Lâm thì khác.
Cậu vô thức cắn, nghiến, nhai lấy như muốn xoa dịu tâm trí hỗn loạn mơ hồ, còn chóng mặt hơn cả khi say rượu.
Kỷ Ngọc Lâm không chịu nổi cảm giác vừa lạ lẫm vừa mãnh liệt này.
Vừa muốn được cơ thể trước mắt ôm chặt lấy, để mùi thông lạnh vây lấy mình, lại vừa không cam lòng yếu đuối chịu đựng, chỉ đành dùng răng thay cho khát vọng, cắn lên người Bùi Nhẫn từng dấu đỏ rực. Vậy mà hương quả mâm xôi lại dịu dàng và triền miên đến chết người.
Bùi Nhẫn để mặc cho Kỷ Ngọc Lâm cắn mút chán chê, trên người chẳng để lại bao nhiêu dấu, mồ hôi thì lại làm ướt cả một thân.
Ngón tay cái và ngón trỏ của Bùi Nhẫn khép lại, chậm rãi xoa lên sau gáy của Kỷ Ngọc Lâm từng chút một.
Làn da quanh miếng dán ngăn cách đỏ ửng và ướt đẫm chất lỏng mang theo nồng độ pheromone đậm đặc. Anh đưa đầu ngón tay ướt lên môi, liếm sạch, khóe môi ẩm ướt nhưng cổ họng thì khô khốc đến lạ thường.
"Em khó chịu..."
Kỷ Ngọc Lâm nắm lấy bàn tay cứ mãi gãi khẽ sau cổ mình, kéo xuống, muốn ấn ngón tay anh lên miếng dán tuyến thể.
Bùi Nhẫn thả lỏng một tay, để mặc cho Kỷ Ngọc Lâm ép nó lên tuyến thể, tay còn lại gân xanh nổi lên, chỉ muốn ép cậu vào ngực mà nhào nặn đến tan chảy.
Hơi thở anh càng lúc càng hỗn loạn, ngón tay theo động tác của Kỷ Ngọc Lâm giật lấy miếng dán pheromone đang ướt sũng kia.
Bùi Nhẫn không kịp phòng bị, Kỷ Ngọc Lâm khẽ cong môi cười— là sự thoải mái khi được giải thoát và buông lỏng.
Hương thơm ngọt ngào và thanh mát như tràn ngập khắp phòng ngủ, Kỷ Ngọc Lâm không chút do dự hay che giấu mà phô bày sự mê hoặc của mình với Bùi Nhẫn. Mùi quả mâm xôi luồn vào khoang mũi anh, trượt sâu vào cổ họng.
Mức độ phù hợp cao và sự tương hợp có định hướng khiến Bùi Nhẫn gần như mất kiểm soát, giọng anh trầm khàn: "Lâm Lâm..."
Tuyến thể đỏ hồng ướt át kia như một khối thịt non mềm mại mê hoặc, hai mắt Bùi Nhẫn rực đỏ, huyệt thái dương giần giật căng tức—anh không nhịn được nữa rồi.
Bùi Nhẫn không thể kiềm chế mà áp môi lên làn da sau khi miếng dán pheromone đã bị gỡ bỏ, đầu răng hé ra từng chút một, ấn nhẹ lên vùng da mềm mại trơn ướt ấy.
Lúc này anh không được cắn xuống, anh vẫn chưa thể đánh dấu Kỷ Ngọc Lâm.
Sau gáy Kỷ Ngọc Lâm như con mồi bị thú hoang ngậm lấy, không hề bỏ chạy, khuôn mặt ửng hồng cứ thế rúc vào vạt áo lỏng lẻo của Bùi Nhẫn. Mồ hôi nhỏ xuống ướt cả cổ anh.
"Đủ rồi, Lâm Lâm..."
Giọng Bùi Nhẫn trầm thấp tối tăm, hàm răng trong nghiến chặt, toàn thân căng lên đến cực hạn.
Chiếc lưỡi nóng rực quấn lấy chất lỏng pheromone đậm mùi quả mâm xôi, anh mút lấy làn da mềm mịn ấy, nhẹ nhàng ngậm vào môi, rồi lại tiến sâu thêm một chút. Răng và lưỡi thay phiên nghiền nát, nông sâu đan xen.
Khóe mắt Kỷ Ngọc Lâm tuôn lệ, nước mắt nhòe hết hai má. Truyện được edit bởi Jeffrey L
Cổ cậu mềm oặt để mặc Bùi Nhẫn cắn giữ, các ngón tay thì quơ quào không phương hướng.
Không lâu sau, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng của Bùi Nhẫn đan chặt lấy tay Kỷ Ngọc Lâm, kẽ tay siết chặt vào nhau.
Bùi Nhẫn dùng cách ngậm, liếm để lau sạch phần sau cổ của Kỷ Ngọc Lâm, tất nhiên, vùng da nhạy cảm ấy cũng bị anh 'chăm sóc' đến đỏ bừng và sưng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!