Chương 45: (Vô Đề)

Kỷ Ngọc Lâm lấy quần áo ra từ vali và dọn dẹp đơn giản qua một lượt.

Cuối năm, vì gia đình có nhiều chuyện cần phải thăm hỏi, cậu đã nói trước với bố mẹ sẽ chỉ về muộn vào buổi chiều. Cậu dành vài phút để sắp xếp lại đồ đạc vào chỗ cũ, rồi ra phòng khách lấy một cốc nước nóng, bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng đi ra ban công, nhìn xuống dưới, xe của Bùi Nhẫn vẫn đang đậu dưới lầu chưa rời đi.

Hơi nước mờ mịt bay lên, Kỷ Ngọc Lâm lấy điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy.

Hai người lúc đầu im lặng, hơi thở của họ nhẹ nhàng vang lên qua điện thoại, chạm vào tai nhau.

Bùi Nhẫn bật cười: "Sao không nói gì vậy?"

Kỷ Ngọc Lâm nhấp một ngụm nước: "Xe của anh vẫn ở dưới lầu, em thấy rồi, vẫn chưa đi."

Bùi Nhẫn nói chậm: "Ừ, muốn ở lại thêm một chút."

Kỷ Ngọc Lâm: "..."

Cậu đứng cạnh ban công, nhìn xe của Bùi Nhẫn hỏi: "Tại sao?"

Đáp án cậu đoán được phần nào, tim cậu đập nhanh hơn, chưa chắc chắn, cậu lại tiếp tục hỏi.

Bùi Nhẫn nói, giọng trầm xuống: "Lúc nãy anh ôm em, em còn đồng ý với anh một việc."

"..." Kỷ Ngọc Lâm mơ hồ đáp: "Đúng vậy."

Bùi Nhẫn cười nhẹ, rồi thở dài: "Anh không thể chắc chắn đó là thật hay là do anh tưởng tượng, nên muốn kiểm tra lại một lần nữa."

Kỷ Ngọc Lâm: "Ồ, vậy anh muốn kiểm tra thế nào?"

Chưa đợi Bùi Nhẫn trả lời, Kỷ Ngọc Lâm bỗng nảy ra một ý nghĩ ngu ngốc.

Cậu gần như không suy nghĩ nhiều, tắt điện thoại rồi chạy ra ngoài cửa.

Kỷ Ngọc Lâm xuống cầu thang, nhìn vào chiếc cốc nước vẫn đang nắm chặt trong tay trái, và nhìn vào Bùi Nhẫn, người đã phát hiện ra anh mở cửa xe, cả hai không nói gì.

Kỷ Ngọc Lâm không thể ngừng mỉm cười, tay phải siết chặt, bị Bùi Nhẫn kéo vào xe.

Chỉ trong một chốc lát, tay Kỷ Ngọc Lâm đã đỏ lên vì lạnh, nước trong cốc còn lại một phần ba, hơi ấm đã tan đi.

Bùi Nhẫn siết chặt tay ôm eo Kỷ Ngọc Lâm, nghiêng mặt dụi vào trán cậu, cảm nhận hơi lạnh. Truyện được edit bởi Jeffrey L

"Không mặc áo khoác mà chạy ra ngoài rồi."

Kỷ Ngọc Lâm vẫn cười: "Em còn quên cả cốc nước, vấy cả một đường."

Omega quá thật thà như vậy khiến Bùi Nhẫn không biết làm sao, lòng mềm nhũn như bông.

Anh khàn giọng nói: "Nước lạnh rồi, đừng uống."

Kỷ Ngọc Lâm: "Em biết rồi, không phải anh muốn kiểm tra sao? Em đã xuống đây rồi, anh lại bảo em đừng uống nước lạnh?"

Bùi Nhẫn: "... Không phải."

Anh ôm chặt Kỷ Ngọc Lâm: "Để anh ôm em một chút thôi."

Chỉ một cái ôm đơn giản thật ra chưa đủ để thỏa mãn khát khao mãnh liệt trong lòng Bùi Nhẫn, nhưng hiện tại anh không thể làm gì thêm với Kỷ Ngọc Lâm. Tay anh di chuyển lên, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy và tóc cậu.

Trong không gian hạn chế của chiếc xe, mùi hương gỗ linh sam dần lan tỏa, kết hợp với động tác vuốt ve sau gáy của Bùi Nhẫn, mùi gỗ như một làn sóng nhẹ nhàng bao quanh thân thể Kỷ Ngọc Lâm, giống như một tấm lưới mỏng manh không thể nhìn thấy nhưng lại như có thực, mơn man trên làn da cậu.

Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy tai mình hơi đỏ, tâm trí hỗn loạn, chìm đắm trong sự an ủi từ pheromone của Bùi Nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!