Kỷ Ngọc Lâm tự nhốt mình trong phòng, mèo sữa nhẹ nhàng cọ vào bên chân chủ mới, thân thể mềm mại dính sát vào mu bàn chân cậu, dần dần làm dịu đi tâm trạng lo lắng của cậu.
"Sao mày lại biết cách làm nũng thế?" Kỷ Ngọc Lâm nhẹ nhàng ôm mèo, cẩn thận ngồi xuống ghế treo.
Cậu mơ màng nhìn ra biển, làn gió mát lạnh thổi vào mặt, giống như mùi gỗ linh sam mát lạnh mà cậu vừa ngửi thấy chỉ là một ảo giác thoáng qua.
"Lâm Lâm" Bùi Nhẫn rửa qua một chút, rồi đi vào bếp lấy một đĩa trái cây: "Em có ổn không?"
Anh không bỏ qua sự khác thường của Kỷ Ngọc Lâm khi chạy về biệt thự, anh lo lắng, đi theo để xem tình hình.
Kỷ Ngọc Lâm ôm mèo vào sát cửa, động tác của cậu giống hệt mèo sữa lúc nãy đang cẩn thận ngửi ngửi.
Sau một lúc đắn đo, Kỷ Ngọc Lâm mở cửa phòng, đôi mắt và lông mày cậu trượt qua chút xấu hổ và đỏ mặt.
"Bùi Nhẫn, anh vào đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Tiếng sóng biển bỗng nhiên lớn lên, vừa vặn che đi nhịp tim căng thẳng như trống của Kỷ Ngọc Lâm.
Bùi Nhẫn sau khi tắm, tóc vẫn còn vương vài giọt nước, Kỷ Ngọc Lâm vốn đang ngồi thẳng, thấy vậy liền đứng dậy lấy một chiếc khăn khô, đưa cho Bùi Nhẫn.
"Lau một chút đi."
Lông mày của Bùi Nhẫn hơi nhướn lên, ánh mắt bớt sắc bén đi vài phần, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Kỷ Ngọc Lâm: "..."
Gần đây cậu luôn tránh mặt Bùi Nhẫn, nhưng lúc này chẳng có chỗ nào để tránh, ánh mắt cậu cúi xuống, Bùi Nhẫn với vẻ đẹp khí chất đang ở ngay trước mặt cậu, từ từ phóng đại.
Kỷ Ngọc Lâm giật mình, người ngã về phía ghế sô pha.
Bùi Nhẫn nhanh tay bắt lấy cậu, đỡ cậu ngồi xuống, tiện tay lấy một sợi lông mèo nhỏ vướng trên nốt ruồi lệ của Kỷ Ngọc Lâm.
Bùi Nhẫn cười như không cười: "Lâm Lâm, em tránh cái gì, trên mặt có sợi lông mèo."
Kỷ Ngọc Lâm: "... À."
Cậu nói: "Anh có thể buông tay em ra không?"
Bùi Nhẫn rộng lượng buông tay, lúc này không làm gì khác, chỉ chuyên tâm nhìn Kỷ Ngọc Lâm, đợi cậu lên tiếng.
"Lâm Lâm em muốn nói gì với anh?"
Kỷ Ngọc Lâm từ trạng thái ngượng ngùng hồi tỉnh, dường như không thể mở miệng.
"Em..."
Bùi Nhẫn: "Ừ?"
Kỷ Ngọc Lâm cúi mắt: "Trên đường về phòng lúc nãy, em lại ngửi thấy pheromone của anh, vì vậy em mới chạy đi."
Dù có chậm hiểu đến mấy, Kỷ Ngọc Lâm cũng nhận ra vài lần khi ngửi thấy pheromone của Bùi Nhẫn có vấn đề. Trên đảo có vài alpha, nhưng cậu lại chỉ có thể cảm nhận được mùi hương của Bùi Nhẫn. Khi Bùi Nhẫn không phóng thích pheromone, điều này khiến cậu khó mở miệng, vì pheromone là một thứ rất riêng tư. Tại sao cậu lại cứ mãi ngửi thấy pheromone của Bùi Nhẫn?
Nghe xong lời của Kỷ Ngọc Lâm, Bùi Nhẫn nhìn cậu và nói: "Anh biết rồi."
Không hề có chút cảm giác bị xúc phạm.
Bùi Nhẫn xác nhận: "Chỉ ngửi thấy pheromone của anh, ngoài ra có triệu chứng gì khác không?"
Kỷ Ngọc Lâm gật đầu rồi lại lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!