Hương gỗ linh sam trong trẻo trở nên đậm đặc và nóng bỏng, từng lớp pheromone đan xen quấn quanh bao bọc lấy Kỷ Ngọc Lâm, mà đặt vào bất kỳ một omega nào, đây đều là một hành vi xâm phạm kín đáo.
Pheromone của Bùi Nhẫn giống hệt trạng thái của anh lúc này, chặt chẽ quấn lấy Kỷ Ngọc Lâm.
Anh giam giữ người kia trong phạm vi của mình, như một dã thú đang phục kích chờ sẵn thời cơ, nóng lòng muốn cắn Kỷ Ngọc Lâm thơm ngọt một miếng, lại muốn từ tốn ngậm lấy gáy cậu, nơi có thể đánh dấu, liếm mút từng chút một.
Thế nhưng thực tế là Bùi Nhẫn không thể động đậy.
Anh kiềm chế, nhẫn nại, mồ hôi nhỏ xuống sống mũi rơi ướt cổ Kỷ Ngọc Lâm, có chút dính, nóng, mang theo hơi thở của anh.
Bùi Nhẫn đè nén mọi âm thanh có thể phát ra, chỉ có hơi thở là không ổn định.
Anh mang đầy dục niệm, tham luyến cảm giác thỏa mãn khi Kỷ Ngọc Lâm dính lấy mùi hương của mình, vì vậy lại kề sát vào cổ cậu, cọ thêm một lúc dưới vành tai, mái tóc ngắn lởm chởm làm vùng tai và cổ của Kỷ Ngọc Lâm đỏ rực cả một mảng. Truyện được edit bởi Jeffrey L
Kỷ Ngọc Lâm đưa tay ra, những ngón tay thon dài định túm lấy tóc Bùi Nhẫn buộc anh thả ra.
Khổ nỗi tóc Bùi Nhẫn rất ngắn, phát hiện không thể túm được đành đè lên tai anh, cố gắng đẩy người ra xa.
"Bùi Nhẫn, anh bình tĩnh một chút, đừng như vậy nữa..."
Ánh mắt Bùi Nhẫn kiềm chế mà nguy hiểm, pheromone vẫn hỗn loạn như thế, Kỷ Ngọc Lâm muốn gọi người đến giúp, nhưng Bùi Nhẫn đã đưa cậu đến một nơi quá xa đám đông.
Vị trí họ đang đứng có tảng đá lớn che chắn, gió biển rất mạnh, một khi gió thổi qua, âm thanh của cậu gần như bị cuốn sạch, căn bản không ai nghe thấy.
Cũng không ai biết lúc này Bùi Nhẫn đang ôm Kỷ Ngọc Lâm lên tảng đá, cọ đi cọ lại như một con dã thú.
"Bùi Nhẫn..." Tim Kỷ Ngọc Lâm đập dồn dập: "Anh mau tỉnh táo lại đi."
Cậu thậm chí còn giơ tay vỗ mặt Bùi Nhẫn, khóe môi Bùi Nhẫn cong lên, gương mặt anh tuấn lướt qua lòng bàn tay ướt đẫm của cậu, cọ một lượt từ trên xuống dưới, đầu ngón tay Kỷ Ngọc Lâm chạm vào yết hầu trượt động của anh.
Cậu co ngón tay lại, Bùi Nhẫn lười biếng mà ôm cậu, thân thể nóng rực, đối lập mãnh liệt với hương gỗ linh sam trong trẻo.
Bùi Nhẫn trầm giọng nói: "Anh tỉnh táo lắm."
"Vậy... vậy thì anh thu lại một chút đi."
Kỷ Ngọc Lâm có thể rõ ràng cảm nhận được pheromone của Bùi Nhẫn, nếu là một omega bình thường thì có lẽ đã sớm không chịu nổi khi bị bao vây bởi pheromone dày đặc như vậy.
Nhưng vì tuyến thể của cậu có khiếm khuyết, tuy pheromone của Bùi Nhẫn khiến cậu luống cuống nóng bức, nhưng vẫn chưa đến mức thần trí mơ hồ, mặc cho đối phương tùy ý sắp đặt.
Bùi Nhẫn: "Để anh bình tĩnh một lát."
Kỷ Ngọc Lâm: "Không thể buông tay rồi bình tĩnh sao?"
Bùi Nhẫn: "Không thể."
Nhìn thấy Nghiêm Trác chạm vào Kỷ Ngọc Lâm, anh suýt chút nữa đã mất kiểm soát.
Kỷ Ngọc Lâm: "... Không phải bình thường anh rất giỏi tự kiềm chế sao."
Bùi Nhẫn như một con dã thú rơi vào trạng thái lười biếng, trầm giọng nói: "Anh không biết."
Anh chưa từng thích ai đến thế, cũng chưa từng muốn lại gần một người như vậy, đây là lần đầu tiên.
Mặt trời lặn dần xuống mặt biển, gió biển dù lớn, nhưng Kỷ Ngọc Lâm lại bị Bùi Nhẫn ôm đến nóng ran.
Cậu khẽ nói: "Được rồi chứ?"
Kỷ Ngọc Lâm đã không còn cảm nhận được pheromone của Bùi Nhẫn nữa, như triều sói dâng trào rồi rút đi. Trời đã tối, sau khi đêm xuống, ngũ quan lại càng nhạy bén hơn ban ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!