Chương 4: (Vô Đề)

Trong phòng đã bật điều hòa, nhưng vì sự tiếp xúc của Bùi Nhẫn và lời nói vừa rồi của anh khiến đầu mũi của Kỷ Ngọc Lâm lấm tấm một chút mồ hôi.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Bùi Nhẫn ra, tự mình lùi lại một chút.

Bùi Nhẫn không hiểu: "Nóng lắm sao?"

Nhiệt độ điều hòa vốn được chỉnh vừa phải, hằng năm vào mùa hè Kỷ Ngọc Lâm cũng luôn để ở mức này.

Bùi Nhẫn chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn một chút: "Em vừa phẫu thuật xong, tốt nhất đừng để bị cảm lạnh."

Kỷ Ngọc Lâm nuốt khan, giọng hơi khàn, gật đầu, đáp lại bằng một tiếng lí nhí.

Bùi Nhẫn nhìn Kỷ Ngọc Lâm: "Xem xong phim rồi, có buồn ngủ không?"

Anh dời chiếc gối ôm mềm ra, điều chỉnh lại gối đầu: "Ngủ nửa tiếng trước đã."

Sau khi phẫu thuật, Kỷ Ngọc Lâm đã quen nghỉ ngơi trên giường bệnh, nhưng Bùi Nhẫn không dám để cậu ngủ quá lâu vào ban ngày, tránh đêm đến sẽ mất ngủ.

Cánh tay anh vòng qua vai Kỷ Ngọc Lâm, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, giọng nói trầm thấp: "Ngủ đi."

Kỷ Ngọc Lâm làm theo động tác của Bùi Nhẫn mà nằm xuống.

Đôi mắt cậu trong veo với màu đen nhạt, tựa như được phủ một tầng sương mỏng manh, chăm chú nhìn Bùi Nhẫn, không nhịn được hỏi: "Còn anh thì sao?"

Bùi Nhẫn đáp: "Anh ở bên cạnh xử lý chút việc của trường."

Kỷ Ngọc Lâm xoay mặt vào chăn: "Vậy em ngủ đây, không làm phiền anh."

Khóe miệng Bùi Nhẫn thoáng ý cười: "Giải quyết mấy tên nhóc kia không tốn nhiều sức của anh lắm đâu."

Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm cùng học ở trường Đại học Quân sự Liên Minh, nhưng Kỷ Ngọc Lâm không giống như Bùi Nhẫn, cậu học chuyên ngành biểu diễn nhạc cụ.

Các sinh viên trong ngành này đa số là omega, sau khi tốt nghiệp thường sẽ được phân về các đoàn nhạc kịch hoặc nhà hát để biểu diễn.

Ngành học của bọn họ nằm ở một khu vực khá yên tĩnh, giống như một bông hoa được bảo dưỡng trong trường quân đội, hiếm khi có alpha nào tùy tiện đến quấy rầy.

Còn Bùi Nhẫn, với vai trò là Hội trưởng Ủy ban kỷ luật, anh thường phải quản lý những sinh viên gây rối và không chịu nghe lời trong trường.

Kỷ Ngọc Lâm cũng từng nghe nói về một số học sinh cá biệt nổi tiếng trong trường, bạn cùng lớp của cậu từng bàn tán về chuyện này.

Ánh mắt cậu nhìn Bùi Nhẫn mang theo chút cảm thông, ngoan ngoãn nhắm mắt giả vờ ngủ.

"Anh mau đi làm việc đi."

Bùi Nhẫn đắp chăn kỹ lưỡng cho Kỷ Ngọc Lâm, không nhanh không chậm bước vào phòng bên cạnh để xử lý vài học sinh cá biệt kia.

Trước giờ cơm tối, mẹ Kỷ như thường lệ mang hai phần cơm tối đến bệnh viện. Kỷ Ngọc Lâm vừa ngủ dậy, tiện thể ngồi bên chiếc bàn nhỏ trước mặt để dùng bữa.

Kỷ Ngọc Lâm uống vài ngụm canh, đôi môi cậu ánh lên vẻ ẩm ướt: "Mẹ, bác sĩ nói nếu con nghỉ ngơi tốt thì ba ngày nữa có thể xuất viện rồi. Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần ngày nào cũng đến bệnh viện."

Bùi Nhẫn lên tiếng: "Dì yên tâm, Lâm Lâm ở đây đã có con chăm sóc rồi."

Mẹ Kỷ nhìn Kỷ Ngọc Lâm, lại nhìn Bùi Nhẫn, trên gương mặt nở một nụ cười hài lòng: "Dì biết có Tiểu Nhẫn ở đây thì Tiểu Lâm nhà dì sẽ được chăm sóc chu đáo."

Bà quay sang Kỷ Ngọc Lâm, cảm thán: "Sợ mấy đứa ăn không quen đồ ăn trong bệnh viện nên mới mang đến một chút. Đợi hai đứa ăn xong, mẹ còn phải về chăm bố con nữa."

Nhà họ Kỷ từng trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Tuy không thể so với nhà họ Bùi, nhưng trước đây cũng có chút của cải.

Sau này gặp biến cố, nếu không nhờ Bùi Nhẫn ra tay giúp đỡ vào lúc quan trọng, có lẽ để gây dựng lại tất cả, Kỷ Thành Chiêu có lẽ sẽ phải vất vả và gian nan hơn hiện giờ gấp bội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!