Cả người Kỷ Ngọc Lâm bị bao trùm trong một luồng nhiệt cao, khác hẳn với cơn dày vò trong kỳ phát tình. Cơn nóng do pheromone phóng thích tràn lan gần như thiêu đốt từng tấc da từ trong ra ngoài, khiến chân mày, gò má cậu đỏ ửng như người say rượu.
Kỷ Ngọc Lâm vô thức đưa tay che phía sau cổ, giữa kẽ tay dính ướt hơi nước, mang theo một mùi trái cây ngọt ngào pha chút chua nhẹ, tươi mát mà dịu dàng. Làn nước long lanh từ các đốt ngón tay đỏ ửng chảy nhỏ xuống sàn nhà.
Cậu luống cuống đưa hai tay che cổ, miếng dán ngăn cách pheromone đã bị thấm ướt, không còn dính chặt như trước.
"Bùi... Bùi Nhẫn..."
Kỷ Ngọc Lâm đang chìm trong cơn sốt do pheromone mất kiểm soát, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi.
Cậu chỉ có thể cầu cứu người duy nhất bên cạnh: "Em... bây giờ phải làm sao?"
Cậu cố đủ cách để miếng dán dính chặt hơn, nhưng nó lại trượt khỏi làn da ẩm ướt và dính nhớp.
Kỷ Ngọc Lâm giữ chặt miếng dán pheromone đã rơi ở sau cổ: "Nó rớt rồi."
Phía bên kia bức tường.
Bùi Nhẫn luống cuống lau đi mồ hôi đang không ngừng tuôn trên mặt.
Hương việt quất tươi mát, dịu dàng thấm vào mọi ngóc ngách cơ thể anh, mềm mại len lỏi không chút công kích, thế nhưng lại như một tấm lưới dày đặc được dệt nên, nhẹ nhàng mà bền bỉ bao lấy anh.
Thái dương Bùi Nhẫn giật liên hồi, mạch máu xanh nổi lên mu bàn tay. Anh lùi về sau, cố gắng đè nén cổ họng, dùng ý chí mạnh mẽ để kháng lại mùi hương dịu dàng và dày đặc ấy.
Kỷ Ngọc Lâm không nghe thấy động tĩnh, bắt đầu nóng ruột.
"Bùi Nhẫn?"
Một lúc sau, giọng Bùi Nhẫn trầm thấp, khàn khàn vang lên: "Anh đã liên hệ bệnh viện rồi, người ta đang mang miếng dán đến, em cố chịu thêm chút nữa."
Kỷ Ngọc Lâm "ừ" một tiếng, co người lại trên ghế. Cậu để mặc hương quả mâm xôi đan thành lưới pheromone quấn quanh mình, tim đập loạn xạ.
Quản lý gọi một phục vụ beta mang miếng dán pheromone và thuốc tới trước cửa. Bùi Nhẫn đẩy xe vào trong, gom đồ bỏ vào túi, treo ở cửa phòng nghỉ.
Bùi Nhẫn thở ra từng hơi nóng rực, còn gấp gáp hơn cả lúc huấn luyện áp lực cao với tạ 50kg.
Mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt dây túi, giọng anh khàn khàn nói: "Lâm Lâm, em mở cửa lấy đi, anh ra ngoài rồi."
Bùi Nhẫn không dám nán lại thêm, lập tức xuống lầu hội họp với mấy người bạn. Cố Vũ, người xưa nay miệng không đứng đắn, ném cho anh một hộp thuốc.
"Uống chút đi."
Bùi Nhẫn lặng lẽ nuốt vài viên thuốc sống, không nói lời nào, nhận lấy cốc nước Nghiêm Trác đưa cho.
"Cảm ơn."
Anh đặt cốc nước xuống, thành cốc đọng đầy mồ hôi tay.
Cố Vũ cười cười: "Anh Nhẫn đúng là lợi hại thật đấy, vừa nãy tôi còn cảm nhận được pheromone của Tiểu Kỷ, suýt nữa là không ngồi yên nổi."
Bùi Nhẫn khẽ cười khổ trong lòng — anh đâu có giỏi như thế.
Nhìn tuyết bay lả tả ngoài cửa kính sát đất, Bùi Nhẫn gọi quầy lễ tân mở thêm một phòng. Anh đứng ngoài ban công lộ thiên, để tuyết rơi bám lấy da thịt, xoa dịu đi cơn nhiệt và xao động trong người.
Không lâu sau, xe cấp cứu của bệnh viện đến. Truyện được edit bởi Jeffrey L
Kỷ Ngọc Lâm được chuyển lên xe đưa thẳng tới bệnh viện. Là alpha nên Bùi Nhẫn không tiện đi theo. Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên thì một tấc không rời, luôn kề sát bên cậu cho đến khi cậu được đẩy vào phòng kiểm tra.
Bùi Nhẫn đã báo cho bố mẹ Kỷ Ngọc Lâm. Rất nhanh, Kỷ Thành Chiêu kết thúc cuộc họp công ty vội vã, cùng vợ đang lòng như lửa đốt chạy đến bệnh viện. Một nhóm người chen chúc đứng đợi bên ngoài hành lang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!