Chương 34: (Vô Đề)

Nhóm bạn thân từ nhỏ tạm thời không ai nói gì, Cố Vũ kéo lên xem lại mấy tin nhắn trước đó, trên mặt hiện lên một vẻ đầy ẩn ý.

Tình cảm giữa mấy người bọn họ vốn đã thân thiết từ nhỏ, giờ hai người anh em tốt lại cùng có ý đặc biệt với một người, trong khi không làm tổn thương ai cũng chẳng tuyệt giao, tiếp theo sẽ phát triển thế nào, anh ta thật sự rất tò mò.

Là một trong những người thân bạn bè trong vòng tròn của người trong cuộc, Cố Vũ hóng chuyện chẳng sợ lớn chuyện liền kéo theo Kỳ Lễ.

Cố Vũ: [@Kỳ Lễ, Thứ Hai tuần sau cùng nhau đi nghe hòa nhạc coi như team building nhé.]

Kỳ Lễ: [cười nhẹ. jpg]

***

Năm nay ở Liên Minh tuyết rơi mãi không dứt, sáng sớm, khi còn đang mơ màng trong giấc ngủ, Kỷ Ngọc Lâm đã bị tiếng dọn tuyết dưới lầu khu chung cư đánh thức.

Cậu chậm rãi chui ra khỏi chiếc chăn mềm mại và ấm áp như một con mèo, tóc dài trong kỳ nghỉ xõa lòa xòa trước trán và hai bên má, chiếc áo ngủ hơi xộc xệch, khuy áo còn chưa kịp cài lại cho chỉnh tề.

Nửa người Kỷ Ngọc Lâm cuộn trong ghế treo, ngón tay áp lên cửa sổ, đôi mắt ươn ướt mơ màng nhìn thẳng về phía không xa dưới lầu, lặng lẽ ngắm mấy con robot đang dọn tuyết.

Cậu nhẹ nhàng đẩy hé cửa sổ một chút, gió lùa vào phòng mang theo tuyết vụn rơi lấm tấm lên má. Bị lạnh rùng mình một cái, nhưng cậu chỉ che mặt cười khẽ, không đóng cửa lại.

Không biết nhà ai đang hầm canh, mùi thơm ngọt và đậm đà bay qua ban công, Kỷ Ngọc Lâm lười biếng nằm trên ghế treo thêm một lúc lâu rồi mới chịu đi luyện đàn.

Sau khi hết sốt hẳn, cậu chẳng ra khỏi nhà, được chăm ăn chăm uống mấy ngày, hôm nay tâm trạng bỗng dưng tốt hẳn lên.

Nhóm ký túc đã im ắng một thời gian giờ lại náo nhiệt trở lại.

Nhật Nhật: [Tôi với Lục Cẩn đi du lịch về rồi~! Mang nhiều quà lắm đó, hôm nào tôi đem lên trường hoặc gửi thẳng về nhà cho các cậu nhé! @Lâm Lâm @Thiên Thiên]

Thiên Thiên: [Hôm nay đúng lúc được nghỉ, ông chủ cho tôi nghỉ ba ngày.]

Nhật Nhật: [Không phải cậu đi làm suốt kỳ nghỉ đấy chứ Thiên Thiên?!]

Thiên Thiên: [... Ừm, tôi làm ba công việc.]

Kỷ Ngọc Lâm chơi xong hai bản nhạc thì dừng lại, nhìn đoạn hội thoại trong nhóm ký túc mà sững sờ.

Lâm Lâm: [Vừa rồi tôi đang luyện đàn, Dương Dương chơi vui không.]

[Không phải là Thiên Thiên chỉ làm hai việc làm thêm thôi sao? Làm vậy có chịu nổi không? Nếu thật sự đang cần tiền gấp thì để tôi cho cậu mượn trước nhé.]

Nhật Nhật: [Đúng đó, sao cậu lại làm tới ba việc lận, trước khi đi du lịch nhà tôi có chuyển cho tôi một khoản rồi, nhưng chi tiêu gần như đều là Lục Cẩn lo, tôi còn dư khá nhiều, tôi gửi cậu xài trước nha.]

Thiên Thiên: [Không sao đâu, công việc thứ ba chỉ là tạm thời thôi. Tôi đang giúp một dì nấu bữa sáng với bữa tối cho nhà chủ của dì ấy trong một thời gian.]

Hoàng Thiên Thiên do dự một chút rồi nói: [Chủ thuê đó tôi từng gặp rồi, là anh Chu – người lần trước đã bắt tên trộm ấy.]

Nhật Nhật: [Ờ...]

Nhật Nhật: [Haha, anh Chu tuy có ơn với bọn mình nhưng ảnh lạnh lùng quá, nhìn mặt đã thấy nghiêm rồi, tôi không dám nói chuyện với ảnh luôn...]

Thiên Thiên: [Tôi cũng vậy...]

Dù bình thường cậu ta vốn đã ít nói.

Nhật Nhật: [Thôi không nhắc chuyện đó nữa, dù sao Thiên Thiên cũng đang được nghỉ, lâu lắm rồi bọn mình chưa đi chơi chung.]

Lâm Hướng Dương tung vài tấm ảnh vé lên nhóm: [Buổi hòa nhạc của danh cầm Mễ Trạch Ân, đi không?! Tôi vừa nghe tin là nhờ Lục Cẩn đặt vé liền đó!]

Người luôn âm thầm ủng hộ nhất – Thiên Thiên: [Đi chứ~]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!