Tuyết rơi ngày càng dày hơn, sau khi truyền dịch, cơ thể của Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc đi thì mơ màng, nhưng khi về đến nhà, cảm giác cơn mệt mỏi đã giảm đi.
Cậu áp điện thoại lên tai, vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng cởi áo khoác, mũ, khăn quàng cổ, rót một cốc nước nóng từ phòng khách rồi trở về phòng.
Những âm thanh nhỏ bé, rất khẽ khàng ấy, Bùi Nhẫn đều nghe thấy rõ ràng.
Anh từng đạt điểm tuyệt đối trong suốt một năm học môn trinh sát, chỉ cần dựa vào sự thay đổi của những tiếng động này là có thể dễ dàng tưởng tượng ra từng hành động mà Kỷ Ngọc Lâm đang làm.
Lúc ra ngoài vội vàng, chăn trên ghế xích đu vẫn chưa được gấp gọn, một nửa rơi xuống sàn.
Kỷ Ngọc Lâm lười biếng ngả người vào ghế, co đầu gối lại, nhìn những bông tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ.
Nghe xong lời Bùi Nhẫn nói, Kỷ Ngọc Lâm có chút thất thần: "Cũng không có gì, mọi người đều là bạn bè bình thường cả."
Cậu đánh giá: "Bạn bè của anh đều rất tốt."
Người nói thì vô tâm, nhưng người nghe lại để ý. Truyện được edit bởi Jeffrey L
Những giọt nước trên mặt Bùi Nhẫn còn chưa kịp lau khô, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, ánh mắt phức tạp: "Nếu thấy phiền, em không cần phải để ý đến tất cả mọi người đâu."
Anh biết tính cách của Kỷ Ngọc Lâm rất tốt, dễ bị người khác nắm bắt.
Những người cậu từng tiếp xúc hay có thể kết giao không nhiều, nhưng một khi ai đó chủ động liên hệ, Kỷ Ngọc Lâm phần lớn đều không biết cách từ chối.
Kỷ Ngọc Lâm "ồ" một tiếng, giải thích: "Em thấy họ cũng không tệ lắm, nên không có gì phiền cả."
Gương mặt của Bùi Nhẫn dần trở nên lạnh lùng.
Kỷ Ngọc Lâm dựa vào gối mềm phía sau, cơ thể được hơi ấm của máy sưởi bao phủ, cảm giác lại muốn buồn ngủ.
Bùi Nhẫn đột nhiên hỏi: "Sao bị bệnh mà không nói với anh?"
Cơn buồn ngủ của Kỷ Ngọc Lâm vơi đi một chút, nhưng cậu không trả lời.
Cậu không muốn nói dối Bùi Nhẫn, vì vậy chỉ có thể im lặng.
Chính sự im lặng này lại càng khiến Bùi Nhẫn cảm thấy bực bội.
Kỷ Ngọc Lâm trước mặt người ngoài thì dịu dàng, trầm lặng, nhưng với anh lại không như vậy.
Trước đây, Kỷ Ngọc Lâm có gì đều sẽ nói thẳng với Bùi Nhẫn, nghĩ gì nói nấy. Mà Bùi Nhẫn thì luôn xem cậu là bạn bè, là thanh mai trúc mã, thậm chí là em trai, hoặc còn thân thiết hơn thế.
Chỉ duy nhất không có loại tình cảm đặc biệt đó, nhưng lại luôn đối với cậu có cầu tất ứng.
Hai người vốn thân thiết đến vậy, nhưng lần này lại im lặng qua điện thoại một cách bất ngờ, không ai lên tiếng trước.
Cuối cùng, Kỷ Ngọc Lâm nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng giữa hai người, giọng nói có chút mơ hồ: "Bùi Nhẫn, em buồn ngủ rồi."
Kỷ Ngọc Lâm vừa mới bệnh xong, từ bệnh viện về nhà, đúng là cần nghỉ ngơi.
Dù trong lòng có bao nhiêu cảm xúc đi nữa, lúc này Bùi Nhẫn cũng chỉ có thể bất lực nhượng bộ.
"Được rồi, Lâm Lâm, em nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa anh đến thăm em."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ nói: "Anh không cần phải mất công chạy qua đây đâu."
Bùi Nhẫn "ừm" một tiếng, không biết là đồng ý hay không.
Kỷ Ngọc Lâm cúp máy, chui vào chăn ngủ. Cậu thực sự rất mệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!