Chương 32: (Vô Đề)

Gió lẫn tuyết thổi làm cửa sổ phát ra những tiếng kêu khe khẽ.

Kỷ Ngọc Lâm vùi mình trong chiếc giường mềm mại và ấm áp, đầu óc vừa mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì lập tức tỉnh táo bởi câu nói vừa rồi của Bùi Nhẫn.

Cậu nắm chặt điện thoại, thất thần, cẩn thận suy nghĩ lại hàm ý trong lời của Bùi Nhẫn.

Gương mặt trắng mịn như ngọc của Kỷ Ngọc Lâm vùi sâu vào chăn lông ngỗng, ngột ngạt đến mức hai má đỏ bừng, khóe mắt cũng ươn ướt như phủ một tầng sương mỏng, lúc này mới buông tha cho bản thân, ngẩng đầu lên thở lại.

Thì ra Bùi Nhẫn không đùa với cậu, trước đây anh nói muốn giới thiệu những người bạn đáng tin cậy cho cậu, đều là đang nói thật.

Đôi môi vốn quen khẽ cong lên mỉm cười của cậu lúc này khẽ cụp xuống, rồi lại thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ... dễ chấp nhận hơn cậu nghĩ.

Kỷ Ngọc Lâm đã tự xây dựng tâm lý vô số lần, nên không cảm thấy quá buồn hay hụt hẫng, ngược lại còn có chút nhẹ lòng.

Cậu để đầu óc trống rỗng, thuận theo tự nhiên, thì... thì cứ vậy đi.

Việc giảm bớt liên lạc với Bùi Nhẫn là bước đầu tiên cậu chủ động làm. Sau đó, cậu lại tự quyết định dọn khỏi căn hộ, gặp gỡ dùng bữa với người do mẹ sắp xếp.

Tất cả những việc đó cậu đều đã làm rồi, thật ra khi nhớ lại, cả quá trình lẫn kết thúc cũng không có gì quá đau lòng.

Gặp mặt với một người hay thêm hai người cũng chẳng khác nhau, dạo gần đây cậu luôn cố gắng tiếp xúc với sự náo nhiệt, kết bạn, cũng không có gì khác biệt.

Nghĩ vậy, Kỷ Ngọc Lâm bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Bùi Nhẫn.

[Cũng được, anh gửi phương thức liên lạc của anh ấy cho em đi.]

Bùi Nhẫn và Nghiêm Trác đứng cạnh nhau im lặng, hai alpha cấp S+ trầm mặc đứng trên ban công hứng gió lạnh.

Bình thường Nghiêm Trác vốn ít nói đã đành, đến cả Bùi Nhẫn cũng không lên tiếng, điều đó càng trở nên kỳ lạ.

Hai người họ hiểu ý mà không nhắc gì đến Kỷ Ngọc Lâm nữa.

Mãi cho đến khi tin nhắn của Kỷ Ngọc Lâm đến, sắc mặt Bùi Nhẫn mới có sự thay đổi nhẹ.

Nghiêm Trác hỏi: "Sao thế?"

Bùi Nhẫn đứng trong góc tối, ánh mắt như cười như không nhìn anh ta: "Lâm Lâm muốn xin cách liên lạc của cậu."

Nghiêm Trác là người biết chừng mực, Bùi Nhẫn không thể rút lại lời vừa nói, lại càng không thể làm ra chuyện tổn hại bạn bè.

Nghiêm Trác khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm không hề né tránh ánh nhìn của Bùi Nhẫn. Truyện được edit bởi Jeffrey L

"Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy."

Bùi Nhẫn khẽ nhíu mày.

Anh bất chợt cất tiếng: "Năm nay nhà họ Nghiêm và nhà họ Bùi có hợp tác, cậu cũng chưa chắc đã rảnh rỗi được bao nhiêu. Nghiêm Trác, cậu còn trẻ, cậu cam lòng để một người khác trói buộc mình sớm như vậy sao?"

Biểu cảm chững chạc của Nghiêm Trác thoáng hiện lên chút ngạc nhiên.

"Nếu phù hợp, thì tại sao lại không thể?"

Anh ta nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi."

Bùi Nhẫn quay lưng rời đi: Tốt nhất là vậy.

Sự việc phát triển đến mức này, vừa nằm trong dự liệu của Bùi Nhẫn, lại vừa vượt khỏi phạm vi cảm xúc mà anh tưởng mình có thể chịu đựng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!