Rời khỏi hội trường biểu diễn concert của Hỏa Vũ, trời đã tối, những bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi.
Nhân viên bảo vệ ở cổng tầng một đang điều phối dòng người rời đi. Giữa đám đông chen chúc, ba người Kỷ Ngọc Lâm, Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên bị đẩy về phía trước. Lâm Hướng Dương la lớn: "Đừng chen lấn nữa, đừng chen lấn nữa—!"
Khi cuối cùng cũng thoát khỏi dòng người, cả ba đứng bên lề đường, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hướng Dương than thở: "Trời lạnh thế này mà bị ép đến toát mồ hôi..."
Kỷ Ngọc Lâm lấy khăn giấy thấm mồ hôi từ túi ra đưa cho hai người họ: "Lau một chút đi."
Omega trẻ tuổi đứng dưới tuyết vừa lau mồ hôi vừa ngẩng đầu ngắm những bông tuyết nhỏ rơi xuống. Đối với Kỷ Ngọc Lâm, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Từ nhỏ cậu đã sống theo khuôn khổ, chưa bao giờ có những khoảnh khắc tự do tùy hứng như thế này.
Một cảm giác mới lạ dâng lên trong lòng, nhưng cậu lại thấy cũng không tệ.
Bọn họ vừa nhìn nhau cười, thì từ phía trước có mấy chàng trai cao gầy bước lại gần. Họ trông như những học sinh trung học đang ở độ tuổi trưởng thành hoặc vừa mới thành niên không lâu.
Nhóm người đó dừng lại trước mặt ba người bọn họ. Dẫn đầu là một chàng trai tóc ngắn trông có vẻ trẻ trung, năng động.
Cậu ta thoáng lộ vẻ lúng túng, bị bạn mình dùng khuỷu tay đẩy nhẹ một cái mới bước lên trước vài bước, ánh mắt hơi đờ đẫn dừng trên người Kỷ Ngọc Lâm.
Lâm Hướng Dương không khách sáo hỏi: "Mấy cậu muốn làm gì?"
Giọng nói của chàng trai trước mặt trầm và thô ráp, mang theo nét đặc trưng của độ tuổi dậy thì: "Đừng sợ, bọn tôi không có ác ý đâu. Khi nãy cũng ở cùng hội trường với các cậu, chỗ ngồi không cách nhau quá xa."
Cậu ta nói tiếp: "Tụi tôi đã để ý các cậu từ trong hội trường rồi, nên muốn xin cách liên lạc... Có thể nghe hơi mạo phạm, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Tôi... tôi vừa mới phân hóa thành alpha nửa tháng trước, bạn tôi cũng vậy—"
Nói rồi, cậu ta kéo người bạn bên cạnh đến, như thể muốn tìm thêm can đảm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ chủ động xin liên lạc của một omega.
Lâm Hướng Dương bật cười: "Tôi có vị hôn phu rồi, nên không thể đồng ý được. Nhưng hai người bạn của tôi vẫn còn độc thân, có cho mấy cậu số liên lạc hay không thì phải xem ý của họ đã."
Lâm Hướng Dương nháy mắt với Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên. Hoàng Thiên Thiên thường ngày ít nói, nên Kỷ Ngọc Lâm đành phải lên tiếng với giọng điệu nhẹ nhàng và chân thành: "Xin lỗi nhé."
Cậu thanh niên tóc ngắn lập tức đỏ mặt: "Ồ... không sao, không sao, vậy bọn tôi đi trước đây, không làm phiền mọi người nữa."
Lâm Hướng Dương tiếc nuối lắc đầu: "Sao lại từ chối chứ? Mặc dù đều là em trai nhỏ, nhưng em trai cũng có cái hay riêng mà~"
Kỷ Ngọc Lâm chỉ khẽ lắc đầu. Lâm Hướng Dương lập tức hiểu ra một điều khác.
"À, tôi biết rồi, hóa ra cậu và Thiên Thiên đều không thích kiểu 'em trai' như thế này."
Kỷ Ngọc Lâm: "..."
Hoàng Thiên Thiên: "..."
Những bông tuyết lạnh lẽo nhanh chóng xua tan hơi nóng còn sót lại sau buổi concert.
Kỷ Ngọc Lâm kéo chặt khăn quàng cổ, chóp mũi hơi ửng đỏ.
Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Hướng Dương vang lên.
Lâm Hướng Dương đá vào đống tuyết bên cạnh, nhìn màn hình rồi từ chối cuộc gọi, chuyển sang nhắn tin.
Sau đó, Lâm Hướng Dương cất điện thoại lại, nói: "Gần đây có một con phố ẩm thực, chúng ta đi ăn gì đó nhé?"
Sau mấy giờ quậy tưng bừng trong hội trường, cả ba người đều đói meo.
Ban đầu, Kỷ Ngọc Lâm còn giữ chút dáng vẻ đoan trang, chỉ yên lặng nghe nhạc. Nhưng về sau, bị bầu không khí ảnh hưởng, cậu cũng cầm lấy que phát sáng mà Lâm Hướng Dương đưa, hòa vào dòng người lắc lư theo điệu nhạc.
Sau nhiều giờ liên tục hò hét, thể lực và tinh thần của Kỷ Ngọc Lâm bắt đầu không theo kịp. Khi nghe nói đến ăn uống, cậu lập tức dẫn đầu kéo Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!