Chương 27: (Vô Đề)

Cơn nóng bức do kỳ phát tình gây ra của Kỷ Ngọc Lâm kéo dài khoảng năm ngày. Sau năm ngày, các triệu chứng dần biến mất, cơ thể bắt đầu hồi phục về trạng thái ổn định.

Việc sử dụng thuốc ức chế cuối cùng cũng gây ra một số tác dụng phụ cho cơ thể của Kỷ Ngọc Lâm. Cậu bài xích thuốc ức chế, nhưng tác dụng của thuốc thông thường với cậu lại không hiệu quả bằng thuốc ức chế.

Khi Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên quay lại thăm, tinh thần của Kỷ Ngọc Lâm đã tốt lên không ít.

Sáng nay cậu còn tự mình vào bếp làm bữa sáng, sắc mặt cũng hồi phục đôi chút, không còn nhợt nhạt như trước.

Nhưng sau mấy ngày giày vò, cậu gầy đi trông thấy.

Lâm Hướng Dương như một chú cún con chạy quanh cậu: "Bây giờ thấy khá hơn chưa?"

Kỷ Ngọc Lâm vừa chỉnh lại đồ đạc trong căn hộ vừa đáp: "Cũng tạm rồi. Sáng nay tôi có liên hệ với bác sĩ, họ bảo theo dõi thêm vài ngày, sau đó đến bệnh viện kiểm tra."

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Hướng Dương thở phào, không tiện đứng không, kéo cả Hoàng Thiên Thiên dọn dẹp cùng.

Lâm Hướng Dương nói: "Gọi người giúp việc tới làm là được rồi mà." Cậu ta không tin một căn hộ rộng như vậy mà Bùi Nhẫn lại không gọi người đến dọn dẹp.

Kỷ Ngọc Lâm nhìn cậu: "Từ ngày kỳ phát tình bắt đầu, tôi đã bảo bà ấy tạm thời đừng qua đây."

Chuyện người giúp việc được "nghỉ phép" một tuần không hề giấu diếm Bùi Nhẫn. Mặc dù Kỷ Ngọc Lâm có tính cách hiền hòa, dễ gần, thậm chí Bùi Nhẫn còn dặn bà ấy coi cậu như chủ nhân thứ hai của căn hộ.

Thế nhưng sau khi về nhà suy nghĩ kỹ, người giúp việc vẫn cảm thấy nên báo lại chuyện này cho chủ nhân của mình thì hơn.

Bùi Nhẫn nhận được tin nhắn, chất vấn ngay: "Tại sao bây giờ mới nói với tôi?"

Không đợi bà ấy giải thích rõ ràng, anh lập tức liên lạc với Kỷ Ngọc Lâm.

Hoàng Thiên Thiên, lúc này đang cúi xuống buộc túi rác, ngoái đầu lại, gọi với vào trong bếp: "Lâm Lâm, điện thoại kêu kìa."

Kỷ Ngọc Lâm cầm điện thoại, trở về phòng ngủ, nhẹ giọng nói: "Bùi Nhẫn."

Sự bồn chồn trong lòng Bùi Nhẫn ngay lập tức được trấn áp một cách thần kỳ. Giọng anh khàn đi: "Tại sao không để người giúp việc đến chăm sóc em? Đã xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Ngọc Lâm im lặng.

Bùi Nhẫn kiên nhẫn chờ, lúc này anh không quá vội để nghe câu trả lời, vì anh sắp lên đường trở về.

"Ngày mai anh rời khỏi Kappa." Khóe môi anh hơi nhếch lên: "Hơn một tháng không gặp, có nhớ anh không?"

Kỷ Ngọc Lâm: "..." Cậu siết chặt điện thoại.

Bùi Nhẫn khó hiểu: "Sao không nói gì, Lâm Lâm?"

Kỷ Ngọc Lâm thở dài: "Bùi Nhẫn, bây giờ anh chưa thể quay về được." Cậu hồi tưởng lại những ngày qua, tựa như một giấc mơ.

Nhưng ngọn lửa thiêu đốt, sự yếu ớt và cô độc đủ sức nhấn chìm cậu lại là thật.

"Em..." Kỷ Ngọc Lâm như đã hạ quyết tâm: "Em vừa trải qua kỳ phát tình, trước khi hoàn toàn hồi phục, anh không thể gặp em."

Bên kia, Bùi Nhẫn im lặng hồi lâu.

Bất ngờ, kinh ngạc, và một loại cảm xúc phức tạp khó diễn tả khi bị che giấu điều gì đó.

Kỷ Ngọc Lâm vốn có khiếm khuyết bẩm sinh ở tuyến thể, việc trải qua kỳ phát tình đáng lẽ là một chuyện tốt, nó có thể là dấu hiệu cho thấy cậu có cơ hội trở lại trạng thái bình thường. Thế nhưng Bùi Nhẫn lại không vui nổi: "Lâm Lâm..."

Kỷ Ngọc Lâm ngắt lời anh: "Chúng ta vốn dĩ không thân mật đến vậy, bây giờ không thích hợp gặp nhau đâu, Bùi Nhẫn."

Dù chơi thân đến đâu, dù quan hệ có gần gũi đến mấy, thì trong giai đoạn nhạy cảm này cũng cần phải giữ khoảng cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!