Mới chớm đông, trời đã nhanh chóng tối sầm lại.
Kỷ Ngọc Lâm thu dọn cặp sách, bước ra khỏi phòng tự học, điện thoại của Lâm Hướng Dương lập tức gọi đến.
"Lâm Lâm, cứu mạng!" Giọng Lâm Hướng Dương gấp gáp: "Chiều nay tôi với Thiên Thiên đi ăn ở phố Hương Chương, cậu ấy vừa mới trải qua kỳ phát tình trước khi khai giảng không lâu, nhưng vẫn chưa đi bệnh viện kiểm tra. Bọn tôi định tiện đường đến đó, nhưng mà..."
Lâm Hướng Dương thở dài: "Cậu ấy không mang theo báo cáo kiểm tra trước đó, tài liệu được đựng trong túi màu xanh dương, để trong ngăn tủ thứ ba ở ký túc xá. Cậu có thể mang đến giúp tôi không?"
Kỷ Ngọc Lâm lập tức rẽ về hướng ký túc xá: "Hai cậu đợi tôi."
Lâm Hướng Dương đè thấp giọng dặn dò ai đó vài câu, trong khi Kỷ Ngọc Lâm bước vội đến ký túc xá, lấy báo cáo xét nghiệm của Hoàng Thiên Thiên rồi nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, cậu có chút bất an, cúi đầu kiểm tra điện thoại mấy lần.
Bình thường vào giờ này, Bùi Nhẫn sẽ tranh thủ lúc ăn cơm nhắn cho cậu mấy tin đơn giản, nhưng hôm nay lại chẳng có gì cả.
Hai mươi phút sau, Kỷ Ngọc Lâm đến bệnh viện, đưa tài liệu cho Hoàng Thiên Thiên. Lâm Hướng Dương ngồi trên ghế nghỉ, chống cằm nhàn rỗi không có việc gì làm.
Lâm Hướng Dương buột miệng: "Lâm Lâm, tiện đến đây rồi, hay cậu cũng làm kiểm tra luôn đi?"
Từ đầu đông đến nay, làn sóng phát tình bùng phát, rong khoa liên tục có Omega bước vào kỳ phát tình.
Lâm Hướng Dương có vị hôn phu đánh dấu định kỳ, trong cơ thể có pheromone giúp cậu ta duy trì trạng thái ổn định, không còn phải chịu đựng sự giày vò và đau đớn khi chưa được đánh dấu.
Sau khi cân nhắc, Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy mình không cần thiết phải kiểm tra.
Những người phân hóa thành Omega thường sẽ trải qua kỳ phát tình đầu tiên vào năm mười tám tuổi.
Lúc này, Omega sẽ giải phóng lượng pheromone dư thừa tích tụ trong cơ thể.
Nhưng Kỷ Ngọc Lâm thậm chí còn không biết pheromone của mình là gì, vì chưa bao giờ được kiểm tra ra. Kỳ phát tình mà người khác đều có, đối với cậu lại xa vời không thể với tới.
"Tôi..." Kỷ Ngọc Lâm chần chừ, rồi nhẹ nhàng nói: "Để sau này có cơ hội rồi tính."
Suy cho cùng, việc không thể trở thành một Omega bình thường vẫn là một khúc mắc chưa thể vượt qua trong lòng cậu. Có lẽ cậu cần thêm chút thời gian, để chấp nhận sự khiếm khuyết của mình, cũng như dập tắt hoàn toàn tâm tư dành cho Bùi Nhẫn.
***
Ba người rời khỏi bệnh viện, đứng bên đường chuẩn bị đón xe về.
Hoàng Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn phi cơ lơ lửng lướt qua trên bầu trời, nói: "Hay là chúng ta đi cái này đi?"
Lâm Hướng Dương liếc nhìn: "Xe đến rồi kìa."
Hai chiếc xe lần lượt dừng trước mặt họ. Một chiếc là vị hôn phu của Lâm Hướng Dương đến đón, còn từ chiếc xe kia bước xuống một alpha mà Kỷ Ngọc Lâm thấy có chút hơi quen.
Là Alpha từng hướng dẫn cho Bùi Nhẫn.
Anh ta đến bệnh viện làm gì?
Chu Côn nhìn thấy Kỷ Ngọc Lâm, nhíu mày.
Quan hệ giữa Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm rất tốt, anh ta đang cân nhắc có nên báo cho cậu biết chuyện Bùi Nhẫn đến kỳ mẫn cảm không, nhưng quay đầu lại thì người đã đi mất rồi. Truyện được edit bởi Jeffrey L
Chu Côn suy nghĩ một lúc.
Bùi Nhẫn và Omega này chưa thiết lập quan hệ đánh dấu, nhưng mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.
Sau này thật sự phải ra chiến trường, điều tối kỵ nhất là Alpha mất kiểm soát pheromone, vì thế Alpha đều sẽ có một Omega của riêng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!