Chương 24: (Vô Đề)

Trên đường đi ngang qua tiệm hoa, Bùi Nhẫn mua cho Kỷ Ngọc Lâm một bó hoa hồng xanh, chín bông, vừa vặn để cậu ôm trong tay, thay vì để ở ghế sau xe một cách lạnh lẽo.

Bùi Nhẫn nhận xét: "Hoa rất hợp với em."

Kỷ Ngọc Lâm ôm bó hoa, không lên tiếng.

Mưa càng lúc càng lớn, hơi nước mịt mờ che khuất tầm nhìn phía trước.

Không may, ngay đoạn đường cuối cùng trước khi về đến khu chung cư lại xảy ra sự cố, ngã tư bị chặn, xe cộ tạm thời không thể qua lại.

Bùi Nhẫn có thể quay đầu đi đường vòng để đưa Kỷ Ngọc Lâm về, nhưng anh không làm vậy.

Ánh mắt hai người vô tình lướt qua nhau, rồi lại chạm phải lần nữa, ẩn chứa ý vị khó diễn tả.

Không gian yên lặng, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng mưa rơi.

Kỷ Ngọc Lâm nói: "Dù sao cũng không xa lắm, chúng ta đi bộ về đi."

Lời này nói ra, vừa đúng ý của Bùi Nhẫn.

Anh không phản đối, tìm chỗ đỗ xe gần đó, rồi cầm lấy chiếc ô duy nhất trong xe.

Gió nổi lên, cơn mưa biến thành những sợi nước dài và dày đặc.

Bùi Nhẫn xuống xe, bung ô, vòng sang bên kia đón Kỷ Ngọc Lâm.

"Gió lớn quá." Kỷ Ngọc Lâm giơ tay che mặt, Bùi Nhẫn nghiêng ô, dùng thân mình chắn phần lớn mưa gió cho cậu.

Kỷ Ngọc Lâm chủ động kéo tay anh: "Anh đi sát vào chút đi, vai bị ướt hết rồi."

Hai người kề sát nhau, cùng đi dưới một chiếc ô. Bùi Nhẫn dường như rất sợ Kỷ Ngọc Lâm bị ướt, hoặc có lẽ là sợ chính mình bị ướt, nên bàn tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cậu, gần như bao trọn trong lòng.

Anh thấp giọng hỏi: "Thấy sao rồi?" rồi lại hỏi tiếp: "Có lạnh không?"

Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu: "Vẫn ổn."

Nhiệt độ cơ thể của Bùi Nhẫn cao hơn Kỷ Ngọc Lâm rất nhiều. Khi được anh ôm vào lòng, cậu gần như hoàn toàn tránh khỏi sự xâm nhập của gió mưa.

Bùi Nhẫn không bỏ qua cơ hội, nói thêm: "Giờ thì biết lợi ích của việc có anh đón rồi chứ? Chúng ta sống cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau, đáng tin hơn người khác nhiều."

Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy lời của Bùi Nhẫn có hàm ý gì đó.

Hai người một trước một sau bước vào căn hộ. Kỷ Ngọc Lâm cởi áo khoác ướt treo lên ghế, còn chưa kịp nói gì, Bùi Nhẫn đã đẩy cậu về phòng: "Vào tắm nước nóng ngay đi, nếu không dễ bị cảm lắm."

Dứt lời, anh còn tiện tay đóng cửa lại cho cậu. Bùi Nhẫn thu dọn quần áo ướt, lúc cầm áo khoác của Kỷ Ngọc Lâm lên, đột nhiên nhíu mày.

Anh chia quần áo của hai người ra, bỏ vào máy giặt, sau đó đi một vòng quanh phòng khách. Ngón tay khẽ day nhẹ trán.

Có lẽ là ảo giác, bằng không sao anh lại ngửi thấy một mùi hương xa lạ.

Bùi Nhẫn nhìn về phía màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, lòng anh bực bội khó hiểu.

Chỉ đến khi bước vào phòng tắm, xả một dòng nước lạnh, cảm giác khó chịu mới dần dịu xuống.

***

(còn tiếp)

dpress. com/theo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!