Mùa thu đậm sắc, những hàng cây cao lớn hai bên đường đã nhuốm màu úa vàng, thời tiết khô ráo và mát mẻ.
Kỷ Ngọc Lâm và Bùi Nhẫn sóng vai bước đi. Hôm nay tan học, họ không vội bắt xe về nhà như mọi khi mà chọn cách chậm rãi đi bộ.
Bùi Nhẫn hỏi: "Sáng mai xuất phát, tối nay chuẩn bị đồ, em biết cần mang gì không?"
Thật ra, Kỷ Ngọc Lâm thực sự không biết.
Những kỳ nghỉ trước đây, cậu hầu như chỉ dành thời gian cho việc học và luyện đàn. Mỗi lần bạn bè rủ ra ngoài chơi, cậu đều không có thời gian, mà luyện đàn cũng không phải cái cớ mà là lý do thực sự.
Những lần đi ra ngoài cùng Bùi Nhẫn, mọi thứ từ kế hoạch đến đồ đạc đều do anh lo liệu, cậu chỉ cần gật đầu đồng ý là đủ.
Nhìn gương mặt góc cạnh sắc nét của Bùi Nhẫn, Kỷ Ngọc Lâm cân nhắc rồi lên tiếng: "Chắc là chuẩn bị một ít đồ ăn, quần áo, thuốc men?"
Bùi Nhẫn bật cười: "Đi trung tâm thương mại xem thử đi."
Anh có nhiều kinh nghiệm dã ngoại, luôn chọn những vật dụng gọn nhẹ và thiết thực.
Lần này, hiếm khi Kỷ Ngọc Lâm có cơ hội đi dã ngoại, Bùi Nhẫn muốn đưa cậu cùng tự tay chuẩn bị thay vì cứ lo hết mọi thứ như trước.
Họ tìm một nhà hàng ăn tối trước, rồi đến trung tâm thương mại.
Từ lều trại đến các vật dụng cần thiết, Bùi Nhẫn cân nhắc rất chu toàn, những món đồ anh chọn vừa tiện lợi vừa gọn nhẹ.
Kỷ Ngọc Lâm nhanh tay thanh toán trước anh, Bùi Nhẫn khẽ cười, để nhân viên đóng gói và gửi thẳng về căn hộ.
Hai người không rời khỏi trung tâm thương mại ngay. Khi đi ngang qua một quầy hàng, Kỷ Ngọc Lâm khẽ kéo áo Bùi Nhẫn.
"Bùi Nhẫn, em muốn tặng anh vài món đồ bảo hộ."
Cuộc sống của Bùi Nhẫn đầy đủ sung túc, Kỷ Ngọc Lâm rất hiếm khi có cơ hội tặng quà cho anh.
Lần này, anh phải tham gia huấn luyện dã ngoại, suốt quãng đường đi cậu đã suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy những món đồ bảo hộ là thiết thực nhất.
Bùi Nhẫn thoải mái nhận lời: "Lâm Lâm chọn cho anh đi."
Nhân viên bán hàng nhiệt tình và tinh ý, cô mỉm cười giới thiệu: "Tiên sinh, bên này có vài mẫu rất hợp với bạn trai của anh."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ giật mình, đang định mở miệng giải thích thì đã bị Bùi Nhẫn kéo đi.
Anh bình thản nói: "Đi thôi, qua đó xem trước đã."
Mua xong băng bảo vệ cổ tay, Kỷ Ngọc Lâm bất đắc dĩ nhìn anh: "Bọn họ đều hiểu lầm rồi."
Bùi Nhẫn chẳng bận tâm: "Mặc kệ họ nghĩ gì."
Một Alpha và một Omega đi cùng nhau rất dễ bị người khác suy diễn, anh chỉ nói đúng sự thật.
Anh không để tâm, vì dù sao mối quan hệ giữa hai người thế nào, chỉ có bọn họ hiểu rõ nhất.
Nhưng Kỷ Ngọc Lâm vẫn còn băn khoăn: "Nhỡ đâu gây phiền phức cho anh thì sao?"
Bùi Nhẫn: "Anh không thấy phiền, em cũng vậy."
Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, anh sẽ lập tức xử lý ngay từ đầu.
Dù là vì lý do gì, anh cũng thấy mình có trách nhiệm bảo vệ Kỷ Ngọc Lâm, ngăn chặn những kẻ có ý đồ không tốt.
Sau khi về căn hộ không lâu, nhân viên trung tâm thương mại đã giao hàng đến tận nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!