Bùi Nhẫn đến rất nhanh, thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ bảo hộ lao động trên người, thoang thoảng có thể ngửi thấy một mùi hương của cát bụi nơi gió thổi.
Kỷ Ngọc Lâm ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, hẹp dài của Bùi Nhẫn. Trong khoảnh khắc, cậu có chút ngẩn ngơ, siết nhẹ ngón tay trong chăn, rồi sau đó cong môi cười tươi.
"Anh đến rồi à, Bùi Nhẫn."
Bùi Nhẫn lớn hơn Kỷ Ngọc Lâm hai tuổi, năm hai người quen nhau Kỷ Ngọc Lâm tám tuổi, còn Bùi Nhẫn mười tuổi, họ gần như đã lớn lên cùng nhau. Khi cơ thể Kỷ Ngọc Lâm chưa bộc lộ dấu hiệu khác biệt nào, Bùi Nhẫn đã hoàn toàn phân hoá thành một alpha ở tuổi mười bốn, với mức độ cấp bậc cao nhất là S+.
Dưới ảnh hưởng của gen vượt trội, khi Bùi Nhẫn trưởng thành, anh ngày càng xuất sắc ở mọi phương diện, còn ánh mắt của Kỷ Ngọc Lâm càng ngày càng lưu luyến dừng lại trên người Bùi Nhẫn lâu hơn.
Lâu đến mức cảm xúc này dần trở nên khác thường.
Ban đầu, cậu ngây ngô và trong sáng, không hiểu rõ lắm. Sau này tiếp xúc nhiều hơn, dần dần cậu đã nhận ra. Những hành động giữa hai người trước đây vốn quen thuộc và ít khi để tâm, nay đã thay đổi theo những rung động rõ rệt trong lòng Kỷ Ngọc Lâm.
Cậu quá chú ý đến từng cử chỉ của Bùi Nhẫn, mọi chi tiết của Bùi Nhẫn, khi cậu hồi tưởng lại, đều khiến tim cậu không ngừng xao xuyến.
Và rồi cậu nhận ra, cậu thích Bùi Nhẫn.
Không chỉ là thích theo kiểu bạn bè bình thường hay mối quan hệ gần gũi hơn. Cậu có những mộng tưởng về Bùi Nhẫn, từ tâm lý... hoặc thậm chí là bước xa hơn.
Nhưng cậu không dám nghĩ sâu thêm.
"Lâm Lâm, em đang nghĩ gì thế?"
Mùi hương thanh mát của alpha phảng phất xung quanh Kỷ Ngọc Lâm, giống như mùi hương của gỗ linh sam.
Kỷ Ngọc Lâm khẽ ngẩng lên, đôi mi nhẹ nhàng nâng lên, nhìn thẳng vào Bùi Nhẫn.
Alpha sở hữu những đường nét khuôn mặt anh tuấn và sắc sảo, đôi mày dài, đôi mắt đen thẳm, mang nét nghiêm nghị nhưng lại phảng phất chút tà khí.
Kỷ Ngọc Lâm mơ màng nghĩ rằng mái tóc hơi dài của Bùi Nhẫn có lẽ vừa chạm vào lông mày mình, cậu vô thức nâng cánh tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán Bùi Nhẫn, gạt đi vài sợi tóc lòa xòa.
Đầu ngón tay khẽ run, hơi nóng lan dần đến vành tai. Kỷ Ngọc Lâm vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, lắc đầu nói nhỏ: "Không có gì."
Kỷ Ngọc Lâm chăm chú nhìn lên: "Anh có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Người bình thường sẽ phải cố gắng kiểm soát và giấu đi pheromone của mình, còn alpha cấp S+ như Bùi Nhẫn thì kiểm soát dễ dàng hơn. Nhưng mỗi khi cơ thể rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ, việc giải phóng một ít pheromone có thể giúp giảm bớt tình trạng tiêu cực về cả thể chất lẫn tinh thần.
Kỷ Ngọc Lâm từng ngửi qua pheromone của Bùi Nhẫn, dù chỉ một lần, nhưng mùi hương ấy đã khắc sâu trong tâm trí cậu.
Bùi Nhẫn khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ uể oải nhưng dần trở lại vẻ phóng khoáng thường ngày. Đôi mắt anh ánh lên chút ý cười khó đoán, nhìn sâu vào gương mặt Kỷ Ngọc Lâm.
Anh xoay người mở cửa sổ, để làn hương gỗ nhè nhẹ trong phòng bệnh nhanh chóng tan biến.
Bùi Nhẫn cúi đầu nhìn trang phục trên người, rồi liếc về phía túi hành lý đặt sau cánh cửa. Phòng bệnh là phòng đơn, đi kèm một phòng tắm nhỏ.
Anh cầm túi hành lý, lấy ra bộ đồ duy nhất để thay, rồi bước đến trước mặt Kỷ Ngọc Lâm. Từ lúc gặp nhau, anh vẫn chưa chạm vào Kỷ Ngọc Lâm.
Bùi Nhẫn nói: "Anh vào tắm một lát. Đợi anh ra, em nghĩ kỹ xem muốn giải thích với anh thế nào."
Nghe giọng điệu của Bùi Nhẫn, nhìn vào ánh mắt của anh, Kỷ Ngọc Lâm biết anh đang giận.
Kỷ Ngọc Lâm "ừm" một tiếng.
Cậu khẽ gật đầu: "Anh vào tắm trước đi."
Bùi Nhẫn bước đến cạnh cửa phòng tắm, quay đầu nhìn Kỷ Ngọc Lâm lần nữa.
Omega trên giường bệnh, thanh nhã và tuấn tú, khẽ mỉm cười với anh. Ánh mắt đó khiến Bùi Nhẫn thở ra hơi bị nén trong lồng ngực, rồi anh đóng cửa, bước vào phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!