Chương 19: (Vô Đề)

Mấy ngày liền, Kỷ Ngọc Lâm đều đến thư viện, sau khi luyện đàn xong thì tập trung bổ túc kiến thức văn hóa.

Lâm Hướng Dương kéo Hoàng Thiên Thiên đi chơi suốt nửa tháng, đến khi kỳ thi cuối tháng đến gần, hai người không thể không ôm chân Phật phút chót.

(T/N: Ôm chân Phật: Chỉ sự hối hận muộn màng, đi chơi miết rồi đến gần thi chạy nước rút =))))

Hai người bạn cùng phòng chuyên trốn học đã bắt đầu theo Kỷ Ngọc Lâm đến thư viện ôn tập, buổi tối cũng theo cậu đến phòng luyện đàn thêm hai tiếng.

Mỗi ngày Kỷ Ngọc Lâm đều duy trì tuyến sinh hoạt cố định, từ căn hộ thẳng đến thư viện.

Cậu nhắn trong nhóm rằng đã giữ chỗ sẵn, bảo Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên tới sớm một chút, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho Bùi Nhẫn, báo với anh rằng mình đang ở thư viện.

Bùi Nhẫn có lịch huấn luyện dày đặc, thường phải đợi kết thúc mới có thời gian trả lời tin nhắn.

Kỷ Ngọc Lâm tắt điện thoại, chuyên tâm vào việc học.

Ba người ở thư viện đến tận chiều tối, Lâm Hướng Dương bắt đầu đứng ngồi không yên, xoay cổ cứng đờ rồi huých tay Hoàng Thiên Thiên ra hiệu đến giờ rồi.

Hoàng Thiên Thiên đọc nốt phần giải thích cuối cùng, lặng lẽ gập sách lại.

Cả hai cùng nhìn về phía Kỷ Ngọc Lâm. Đến khi cậu cảm nhận được, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lấp lánh như cún con của hai người bạn.

"......" Kỷ Ngọc Lâm bật cười, đậy nắp bút lại, thu dọn đồ đạc dưới ánh mắt mong chờ của hai người bạn, sau đó cùng nhau rời khỏi thư viện.

Vừa bước ra khỏi phòng, Lâm Hướng Dương đã than thở: "Lâu lắm rồi mới chăm học thế này, cổ cứng đơ như khúc gỗ rồi đây này."

Nói xong bèn vắt ba lô lên phía trước ngực, một tay kéo Kỷ Ngọc Lâm, tay còn lại kéo Hoàng Thiên Thiên: "Đi căn tin ngồi chút đã, nghĩ xem lát nữa ăn gì nào."

Tiết học cuối cùng trong ngày là khóa huấn luyện cứu hộ công cộng. Ở học viện quân sự, những lớp học kiểu này rất phổ biến, không phân biệt khóa hay chuyên ngành, tất cả những ai muốn tham gia đều tập trung tại hội trường.

Lâm Hướng Dương đương nhiên không bỏ qua lớp học kiểu này, vì có rất nhiều Alpha tham dự. Cậu ta dù đã có bạn trai nhưng vẫn thích ngắm trai đẹp, lại còn mang theo chút tư tâm, muốn để Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên có chút niềm vui.

Cậu đã đính hôn, không thể quen thêm bạn trai, nhưng nhìn bạn cùng phòng yêu đương thì vẫn rất thú vị.

Khi cả ba đang ăn tối ở căn tin, Kỷ Ngọc Lâm nhận được cuộc gọi từ Bùi Nhẫn, anh hỏi cậu có đi học tiết cứu hộ công cộng không.

Cậu không nỡ làm mất hứng bạn cùng phòng, hơn nữa khóa cứu hộ cũng không phải vô ích, biết thêm một kỹ năng sinh tồn vẫn tốt hơn.

"Đi chứ."

Bùi Nhẫn đáp: "Vậy anh cũng qua, lát nữa gặp ở hội trường."

Cúp điện thoại, người ngồi bên cạnh anh là Triệu Gia Quyết ngạc nhiên hỏi: "Cậu cũng đi học lớp công cộng à? Không phải cậu từng nói những lớp đó nhàm chán đến mức không đáng để bận tâm sao?"

Bùi Nhẫn gửi định vị cho Kỷ Ngọc Lâm mà không ngẩng đầu lên: "Cậu thì biết cái gì."

Rồi anh lại nói với Cố Vũ ở đầu dây bên kia: "Không rảnh, không đi."

Cố Vũ hỏi lại: "Không rảnh? Chiều nay cậu không có lịch gì mà?"

Anh ta phản ứng nhanh, lập tức hỏi: "Anh Nhẫn, có phải cậu lại dồn hết thời gian cho Lâm Lâm nhà cậu không đấy?"

Bùi Nhẫn lười đáp, anh chẳng thấy có gì thú vị khi ra ngoài ăn với đám Cố Vũ.

Cố Vũ còn đang gào lên trong điện thoại: "Anh Nhẫn, cậu không thấy mình có vấn đề à? Tôi yêu đương còn không dính người bằng cậu đâu!"

Bùi Nhẫn vẫn lười biếng lặp lại câu cũ: "Cậu thì biết cái gì."

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!