Chương 18: (Vô Đề)

Nửa tiếng sau.

Kỷ Ngọc Lâm tắm xong, vừa sấy tóc vừa nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cậu đặt chiếc khăn trên cổ xuống, khẽ gọi: "Bùi Nhẫn?"

Bùi Nhẫn đứng ngoài cửa: "Tặng em một món quà, phần còn lại của buổi tối thì ngủ sớm đi, anh không làm phiền nữa."

Nói xong, anh quay người rời đi. Kỷ Ngọc Lâm mở cửa, trên tủ đặt đồ bên cạnh có một nhành lan hồ điệp vẫn còn đọng nước.

Bùi Nhẫn đi rồi, đặc biệt đến chỉ để tặng cậu một bông hoa.

Khóe môi của Kỷ Ngọc Lâm khẽ cong lên, cầm lấy nhành lan lên, đóng cửa rồi xoay người vào phòng.

Từ nhỏ đến lớn, sự quan tâm của nhà họ Bùi dành cho cậu chưa từng thay đổi. Căn phòng này luôn để dành riêng cho cậu, trước kia Kỷ Ngọc Lâm còn thường xuyên lui tới.

Mãi sau này, khi có những tâm tư khác dành cho Bùi Nhẫn, cậu mới dần hạn chế đến đây.

Căn phòng được thiết kế và bài trí đúng theo sở thích của Kỷ Ngọc Lâm, ngày trước thế nào, bây giờ vẫn nguyên vẹn như thế.

Kỷ Ngọc Lâm thả lỏng cơ thể, ngã xuống giường, chiếc chăn mềm mại bao bọc lấy cơ thể, mùi hương thoang thoảng hòa cùng hơi ấm của nắng khô.

Ngoài cảm giác lạnh lẽo do lâu ngày không có người ở, tất cả đều chẳng hề thay đổi.

Kỷ Ngọc Lâm trằn trọc hết lần này đến lần khác, ánh mắt dừng trên nhành lan hồ điệp trong lọ hoa dưới ánh đèn.

Đồng hồ điểm sang nửa đêm, Kỷ Ngọc Lâm lặng lẽ nhìn chằm chằm trần nhà, tâm trí trống rỗng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, hai chân khẽ co lại, xỏ dép xuống giường, kéo rèm cửa sổ nhìn về phía nhà kính trồng hoa.

Đêm thu khó ngủ, đã lâu rồi cậu mới bị mất ngủ như thế này.

Khoác thêm chiếc áo ngoài lên bộ đồ ngủ, cậu cầm cốc nước, xuống lầu muốn rót một ly uống.

Dọc hành lang đèn ngủ vẫn còn sáng, ánh sáng lấp lánh xen lẫn với tiếng côn trùng kêu rả rích.

Kỷ Ngọc Lâm rất quen thuộc với cách bài trí của nhà họ Bùi, lúc này không buồn ngủ chút nào, cậu dứt khoát đi xuống lầu, cầm theo cốc nước bước qua hành lang, hướng về phía nhà kính.

Gió đêm lùa qua làm chiếc áo khoác trên người cậu phồng nhẹ. Kỷ Ngọc Lâm kéo chặt áo lại, vừa đến cửa kính nhà kính thì đối diện với bóng dáng alpha ở bên trong.

Cậu không chần chừ, đẩy cửa bước vào.

Bùi Nhẫn ngạc nhiên: "Mất ngủ à?"

Kỷ Ngọc Lâm khẽ gật đầu.

Bùi Nhẫn vỗ vào chiếc ghế bên cạnh: "Thật trùng hợp, anh cũng không ngủ được, nên ra đây ngồi một lát."

Kỷ Ngọc Lâm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bùi Nhẫn. Ban đầu cậu còn ngồi ngay ngắn, nhưng nhìn sang thấy Bùi Nhẫn tựa lưng thoải mái, cả người trông lười biếng thư thái, nên cậu cũng dần thả lỏng, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.

Bùi Nhẫn nắm lấy tay cậu, ngón tay chạm lên mu bàn tay và cánh tay, vừa xoa bóp vừa trầm giọng nói: "Hơi đau đấy, ráng chịu một chút."

Kỷ Ngọc Lâm khẽ nhíu mày, gương mặt trắng ngần tựa ngọc thấm ra ít mồ hôi.

Đau, nhưng cậu không kêu lên.

Qua một lúc, hơi ấm từ đầu ngón tay Bùi Nhẫn thấm dần vào da thịt, lan đến tận đáy lòng Kỷ Ngọc Lâm, khiến cả người cậu như được xoa dịu, sự khó chịu lúc trước tan thành cảm giác thư giãn dễ chịu.

Giọng cậu khàn khàn: "Anh cũng biết massage à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!