Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi bị Bùi Nhẫn bế xuống khỏi thang, Kỷ Ngọc Lâm thoáng choáng váng. Nếu không có bàn tay vững chãi đỡ lấy cậu, có lẽ đôi chân sẽ mềm nhũn mà ngã xuống.

Nhận ra trạng thái của Kỷ Ngọc Lâm có chút bất thường, Bùi Nhẫn không vội buông tay. Lòng bàn tay vẫn đỡ lấy eo cậu, anh hơi cúi người, ghé sát tai thì thầm: "Lâm Lâm, em thấy không khỏe à?"

Bùi Nhẫn vừa từ sân tập trở về dù đã thay đồ và rửa qua nhưng nhiệt độ cơ thể của Bùi Nhẫn vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống.

Hơi thở nóng rực của alpha phả vào sau tai Kỷ Ngọc Lâm, ngay cả bàn tay đang ôm lấy eo cậu cũng dường như thấm ra chút mồ hôi nóng. Ngăn cách qua một lớp áo thu mỏng nhẹ, những giọt mồ hôi như bám vào da cậu, vừa nóng ẩm vừa dính.

Ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm thoáng lóe lên vẻ không tự nhiên, cậu giơ cánh tay mềm nhũn muốn đẩy Bùi Nhẫn ra. Cậu lảng tránh ánh mắt, không muốn anh thấy sự thất thố và bối rối của mình.

Bùi Nhẫn lại dường như hiểu sai phản ứng này.

Anh "chậc" một tiếng, giọng ra lệnh: "Ra sofa nghỉ ngơi trước đi, không khỏe thì đừng nghĩ đến chuyện vào bếp nữa."

Kỷ Ngọc Lâm giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại im lặng.

Người này đúng là quan tâm cậu thật, nhưng dường như cũng chẳng nhìn ra tâm tư riêng tư mà cậu che giấu.

Ngón tay Bùi Nhẫn lướt qua mặt cậu, nhẹ nhàng miết một cái: "Có chút đỏ, sờ vào cũng thấy nóng, lát nữa ăn xong nhớ uống thuốc."

Kỷ Ngọc Lâm chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý, chỉ gật đầu qua loa: "Em tự biết chừng mực mà."

Cậu đưa tay sờ gáy, vùng tuyến thể chẳng có chút động tĩnh nào.

Kỷ Ngọc Lâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ thở dài, chẳng rõ bản thân đang mong đợi điều gì.

Thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích, Bùi Nhẫn nghiêng đầu hỏi: "Anh bế em qua đó nhé?"

Kỷ Ngọc Lâm lập tức lắc đầu: "Không cần."

Cậu bước về phía phòng khách, Bùi Nhẫn liền theo sau.

Hôm nay Kỷ Ngọc Lâm ngủ hơi lâu, tóc hơi rối, bình thường cậu hiếm khi xuất hiện với dáng vẻ "lôi thôi" thế này.

Bùi Nhẫn vô thức nhếch khóe môi, nghĩ bụng, nếu cậu có thể thả lỏng nhiều hơn một chút thì càng tốt.

Anh hỏi: "Muốn ăn gì, anh bảo người mang đến?"

Kỷ Ngọc Lâm ngồi ngay ngắn trên sofa, Bùi Nhẫn thuận tay nhét một chiếc gối mềm ra sau lưng cậu.

Gối rất êm, Kỷ Ngọc Lâm nhẹ nhàng dựa vào, thoáng khựng lại. Ban đầu còn ngồi ngay ngắn, nhưng sau một hồi do dự, cậu dần thả lỏng người, vùi vào chiếc gối mềm mại, thoải mái đến mức khẽ nheo mắt.

Thấy vậy, Bùi Nhẫn lại bật cười.

Kỷ Ngọc Lâm khó hiểu: "?"

Bùi Nhẫn nói: "Bình thường em tự ép bản thân quá rồi."

Nghe vậy, nét mặt Kỷ Ngọc Lâm bỗng cứng lại: "Có sao..."

Nói được một nửa, cậu lại rơi vào trầm mặc.

Kỷ Ngọc Lâm luôn vô thức theo đuổi một thứ gì đó.

Sau khi nhận ra tình cảm của mình, mong muốn ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn— có lẽ là vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa cậu và Bùi Nhẫn, hoặc muốn thu hẹp sự khác biệt giữa hai người.

"Đừng nói mấy chuyện nhức đầu này nữa." Bùi Nhẫn lấy điện thoại ra, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Kỷ Ngọc Lâm liếc nhìn về phía bếp: "Nguyên liệu trong tủ lạnh nên dùng sớm, không thì sẽ lãng phí lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!