Sáng sớm, Kỷ Ngọc Lâm vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi ra phòng khách dùng bữa.
Bùi Nhẫn ngước mắt nhìn cậu, khẽ gọi một tiếng, trong đáy mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt và có chút lười biếng—đây là dáng vẻ quen thuộc nhất của anh mỗi khi ở cạnh cậu.
Kỷ Ngọc Lâm thoáng dừng lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn: "Chào buổi sáng."
Hai người dường như ngầm hiểu nhau, không ai nhắc đến chuyện của Chu Dược Bằng mấy ngày trước.
Kỷ Ngọc Lâm không nhắc, vì cậu sợ mình nghĩ quá nhiều, còn Bùi Nhẫn có lẽ chỉ đơn thuần suy nghĩ cho cậu nhiều hơn một chút vì mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Nhưng con người này trước nay đều đối tốt với cậu như vậy, chăm sóc chu đáo từ đầu đến cuối, nếu tiếp tục đào sâu thì chẳng khác nào tự chuốc thêm phiền não.
Một lần nữa Kỷ Ngọc Lâm nghiêng mặt, đối diện với ánh mắt mang ý cười của Bùi Nhẫn, không phát hiện ra trong đó có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Kỷ Ngọc Lâm thu lại suy nghĩ, không để chuyện này tiếp tục quấy nhiễu chính mình.
Bùi Nhẫn lên tiếng: "Anh đưa em đến trường nhé, hôm nay là ngày hẹn tái khám phải không?"
Kỷ Ngọc Lâm khẽ đáp: "Ừm."
Bùi Nhẫn: "Trưa đi, anh lái xe chở em, cả đi lẫn về chỉ mất bốn mươi phút. Bên bệnh viện anh đã dặn trước rồi, khám xong về vẫn kịp nghỉ trưa."
Kỷ Ngọc Lâm: "Ừm..."
Bùi Nhẫn thoáng dừng lại: "Lâm Lâm, tâm trạng em không tốt à?"
"Nếu là vì chuyện mấy hôm trước, anh đã nghĩ lại rồi, đúng là anh không nên can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của em."
Ban đầu, anh định nói với Kỷ Ngọc Lâm rằng nếu cậu muốn kết giao bạn bè mới thì cứ thử xem, đến lúc không hợp nữa thì chia tay cũng chẳng sao.
Nếu đổi lại là Cố Vũ hay Kỳ Lễ, anh thậm chí còn vui vẻ khi thấy bọn họ vấp ngã trong chuyện tình cảm.
Những chuyện này chẳng đáng để bận tâm.
Nhưng một khi những giả định này đặt lên người Kỷ Ngọc Lâm, Bùi Nhẫn lại tự thấy bản thân đang có tiêu chuẩn kép.
Những điều anh cho là bình thường khi áp dụng với Cố Vũ và Kỳ Lễ, thì Kỷ Ngọc Lâm lại không nên trải qua.
Vậy nên, dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể thản nhiên nói thẳng ra suy nghĩ của mình với Kỷ Ngọc Lâm.
***
Khi đến trường, khu giảng đường mà Kỷ Ngọc Lâm theo học nằm ở vị trí khá yên tĩnh, cậu không để Bùi Nhẫn đưa mình vào tận nơi.
Chỗ đó chủ yếu toàn là omega, nếu để anh đưa cậu đến tận nơi, cả hai chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Bùi Nhẫn khựng lại: "Trước đây anh đưa em đi, em đâu có phản đối."
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười dịu dàng: "Giờ khác rồi, nếu bọn họ tìm em nói chuyện riêng, em cũng không biết nên ứng phó thế nào."
Bùi Nhẫn nói: "Để ý bọn họ làm gì."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ lắc đầu: "Có những chuyện vẫn nên giải thích rõ ràng, nếu không họ sẽ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
Bùi Nhẫn nhướng mày: "Quan hệ? Quan hệ gì?"
Khóe môi anh nhếch lên: "Nếu là quan hệ yêu đương, thì có làm sao?"
Ánh mắt Bùi Nhẫn chứa vẻ kiêu ngạo cố hữu: "Nếu bọn họ biết điều, có lẽ sẽ nể mặt anh mà không làm phiền em nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!