Nắng nóng cuối thu hanh khô đến khó chịu, các học viên trong Trường Quân đội Liên Minh, những người ngày ngày vất vả rèn luyện và học tập, cuối cùng cũng chờ đợi được đến ngày đặc biệt nhất trong tháng—ngày mà họ gọi là "Thứ Sáu Xám".
"Thứ Sáu Xám", đúng như tên gọi, là ngày mà học viên có thể lách qua các kẽ hở của nội quy mà không cần tuân thủ quá nghiêm ngặt những quy tắc quản giáo của trường.
Quân đội luôn đặt nặng sự phục tùng, nhưng không rõ từ năm nào, truyền thống này đã được giữ lại. Mỗi tháng, vào ngày "Thứ Sáu Xám", sau khi kết thúc các tiết học buổi chiều, không ít alpha lẻn ra ngoài, vui chơi đến nửa đêm hoặc làm chuyện khác.
Alpha ở độ tuổi mười mấy đôi mươi, máu huyết đang rực cháy nhất, dù có kìm nén giữ lễ thế nào thì trong cơ thể vẫn tồn tại những nhân tố bồng bột khó kiểm soát.
Dần dần, trường quân đội cũng ngầm chấp nhận sự tồn tại của "Thứ Sáu Xám", giống như một sợi dây điều chỉnh kỷ luật, có lúc siết chặt, có lúc lại nới lỏng. Nếu may mắn, học viên có thể tránh được trừng phạt, nhưng nếu không may, sẽ bị xử lý theo kỷ luật.
Chính vì sự mập mờ giữa lỏng và chặt ấy mà không ít học viên gan dạ sẵn sàng mạo hiểm nhân ngày "Thứ Sáu Xám".
Hôm nay, đúng dịp "Thứ Sáu Xám", tâm trạng của Chu Dược Bằng vẫn còn phấn khởi vì hôm trước được Kỷ Ngọc Lâm mua cho một ly trà sữa, vui vẻ xong liền cùng mấy người bạn cùng phòng ra ngoài uống vài ly. Khi trở về trường, đã là nửa đêm, nhưng với thanh niên trẻ tuổi, thời gian này chẳng tính là muộn.
Vài người lén đi đường tắt quay lại ký túc xá, là những alpha đã rèn luyện bốn năm trong học viện quân sự, né tránh hệ thống an ninh rồi leo qua mấy bức tường ở góc khuất cũng không phải chuyện khó khăn.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống đất, ánh sáng bất ngờ rọi thẳng vào mắt bọn họ.
Cả nhóm đồng loạt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt phức tạp khó tả của thành viên Ủy ban Kỷ luật—rõ ràng trên mặt họ viết rằng: "Mấy cậu đúng là xui tận mạng."
Sau lưng họ, Hội trưởng Ủy ban Kỷ luật đứng đó, dáng vẻ thờ ơ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quan sát.
Bùi Nhẫn thong thả bước đến trước mặt Alpha cao lớn nhất trong nhóm sinh viên trèo tường, từng chữ từng chữ chậm rãi gọi: "Chu, Dược, Bằng."
Giọng điệu anh ẩn chứa chút tư thù cá nhân.
Nhưng vì Bùi Nhẫn vốn dĩ luôn nói chuyện theo kiểu này, nên người khác khó lòng nhận ra điểm khác biệt.
Chu Dược Bằng cứng họng. Anh ta không cần biện minh, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Bùi Nhẫn cũng hiểu rằng hôm nay mình không thể thoát được bị phạt.
Ánh mắt Bùi Nhẫn lướt qua gương mặt anh ta, sau đó xoay người, lạnh nhạt ra lệnh: "Tất cả theo tôi đến sân huấn luyện."
Những Alpha xui xẻo bị bắt quả tang đưa mắt nhìn nhau, miệng mấp máy: "Làm sao bây giờ?"
Trên đường đến sân huấn luyện, không ai nghĩ ra cách nào để xoay chuyển tình thế. Dù sao, việc bị bắt khi lén ra ngoài cũng chỉ là một trò chơi may rủi, hôm nay đen thì đành chịu thôi, không thể làm gì khác ngoài chấp nhận hình phạt.
Lúc đến sân huấn luyện, những học viên còn ở lại luyện tập đều quay đầu nhìn về phía nhóm người vừa bị bắt. Chu Dược Bằng vốn có thứ hạng cao trong bảng xếp hạng, nên không ít người nhận ra anh ta ngay.
Trước tiên Bùi Nhẫn sắp xếp các học viên khác làm thêm bài tập thể lực, rồi mới quay sang Chu Dược Bằng, đôi mắt dài và sâu khẽ nheo lại: "Cậu theo tôi."
Chu Dược Bằng đứng trước bộ thiết bị huấn luyện thể lực hạng nặng, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử.
"Bùi Nhẫn, tôi không chấp hành nội quy chịu phạt là đúng, nhưng cậu cũng không thể thiên vị như vậy được chứ? Tại sao bài huấn luyện của tôi lại nặng hơn bọn họ?"
Bùi Nhẫn cười nhạt: "Cậu đang nói đến công bằng ở trường quân đội?"
"Nếu không nhớ rõ nội quy, vậy thì chép lại một ngàn lần rồi nộp lên văn phòng Ủy ban Kỷ luật đi."
Giọng điệu của Bùi Nhẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý đùa cợt.
Chu Dược Bằng cạn lời, vừa cảm thấy mình thật xui xẻo, vừa thấy như bị oan ức mà không thể nói ra, cứ có cảm giác bản thân vô duyên vô cớ bị Bùi Nhẫn nhắm vào.
***
Đêm khuya, gió thu mang theo hơi lạnh, khi Bùi Nhẫn trở về căn hộ thì đã quá nửa đêm.
Anh tựa vào ghế sofa trong phòng khách, hướng ánh mắt về phía phòng của Kỷ Ngọc Lâm. Giờ này chắc cậu đã ngủ.
Bùi Nhẫn chậm rãi mở mắt, cảm thấy khát nước nên đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!