Chương 11: (Vô Đề)

Học kỳ này Kỷ Ngọc Lâm không có nhiều tiết học. Trong khi các bạn cùng lớp tranh thủ thời gian rảnh để thoải mái thư giãn hoặc đi du lịch ngắn ngày, ngay cả Lâm Hướng Dương cũng đang xúi giục ba người họ tìm một điểm du lịch gần để đi chơi.

Hoàng Thiên Thiên không có ý kiến, bảo sao cũng được.

Thế là Lâm Hướng Dương chuyển mục tiêu sang Kỷ Ngọc Lâm, liên tục @ cậu trong nhóm chat ký túc xá.

Nhật Nhật: [Chiều nay không có tiết, tối cũng không có lịch, bỏ ỏ ra hơn nửa ngày mà không ra ngoài thư giãn thì đúng là lãng phí thanh xuân. Lâm Lâm, đi nhé~]

Nhật Nhật: [Mèo mèo mắt to. jpg]

Nhật Nhật: [Cầy hương lăn lộn. jpg]

Kỷ Ngọc Lâm xem lướt qua mấy bản nhạc mới tải về, sau đó chuyển lại khung chat ký túc, vừa nhìn vừa bật cười lắc đầu.

Lâm Lâm: [Có vài bản nhạc mới tôi muốn luyện thêm mấy ngày, để lần sau rảnh rồi đi cùng mọi người nhé.]

Cậu gửi một bao lì xì vào nhóm, Lâm Hướng Dương giành nhận ngay lập tức, Hoàng Thiên Thiên chậm vài phút mới nhận.

Nhật Nhật: [Cảm ơn ông chủ Lâm! Ông chủ thật hào phóng! Vậy hôm khác hẹn lại, tối nay tôi về sẽ mua trà sữa cho cậu!]

Kỷ Ngọc Lâm thường ở phòng đàn đến chín giờ tối mới về, nhưng Lâm Hướng Dương dự định về sớm hơn nửa tiếng.

Lâm Lâm: [Mọi người uống là được rồi, tôi đi phòng đàn trước đây.]

***

Buổi trưa trong nhà ăn có khá đông sinh viên. Ở một bàn ăn gần đó, một nhóm omega đang tụ tập tán gẫu. Trong lúc đang nói chuyện, họ tình cờ trông thấy một bóng lưng cao gầy lướt qua, liền đồng loạt im bặt.

Chờ người nọ rời đi, bọn họ mới lên tiếng: "Đó chẳng phải Cao Văn khoa Công nghệ thông tin sao? Nhìn mắt anh ta có vẻ hơi sưng... không phải lại bị Bùi Nhẫn từ chối rồi khóc đấy chứ?"

"Có gì lạ đâu, Bùi Nhẫn vốn không thích alpha. Cao Văn đúng là kiên trì ghê, từ năm hai tỏ tình đến năm tư mà vẫn chưa chịu từ bỏ."

Kỷ Ngọc Lâm tập trung dùng thìa xúc miếng pudding sữa trước mặt, nhưng toàn bộ sự chú ý lại đặt vào câu chuyện về người tên Cao Văn mà nhóm omega bàn tán ở bàn bên.

Cậu có chút ấn tượng về người này. Khi mới vào năm nhất, cậu đã từng nghe Bùi Nhẫn phàn nàn về Cao Văn một lần.

Những Omega theo đuổi Bùi Nhẫn, nếu bị từ chối thì cũng không dây dưa, dù sao cũng chẳng thiếu người để hẹn hò. Nhưng tên Alpha này thì đặc biệt kiên trì, suốt ba năm chưa từng có ý định từ bỏ.

Hồi đó khi nhắc đến Cao Văn, Bùi Nhẫn không hề che giấu sự lạnh lùng và chán ghét.

Vì không thích, nên đến cả sự hờ hững cũng lười thể hiện.

Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Kỷ Ngọc Lâm thấy Bùi Nhẫn có biểu cảm như vậy, cậu đã âm thầm ghi nhớ, thầm sợ rằng nếu một ngày nào đó mình lỡ để lộ tình cảm, liệu có bị anh đối xử bằng ánh mắt ấy không?

So với việc bị ghét bỏ, cậu thà giữ nguyên mối quan hệ hiện tại còn hơn.

Omega ở bàn bên nhún vai: "Ai mà biết được? Có lẽ muốn thử thêm lần nữa trước khi tốt nghiệp chăng? Dù sao nếu là tôi, bị từ chối một lần là sẽ không theo đuổi nữa!"

Một Omega khác tán thành: "Bị một người không thích mình theo đuổi suốt mấy năm, thực sự rất phiền phức."

Bị người mình không thích theo đuổi đúng là một gánh nặng.

Kỷ Ngọc Lâm thu dọn hộp pudding đã ăn xong, sắc mặt điềm nhiên rời khỏi nhà ăn.

Ngẩng đầu lên, trời vẫn u ám.

Bầu trời xám xịt, mây đen giăng kín.

Kỷ Ngọc Lâm vội vã rời khỏi nhà ăn, rảo bước đến phòng đàn. Chiều nay không có tiết, bình thường vẫn có người đến luyện tập, nhưng hôm nay các phòng đàn lại vắng vẻ khác thường—đa số sinh viên tranh thủ kỳ nghỉ để thư giãn hoặc giải trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!