Chương 10: (Vô Đề)

Cuối tuần đến đúng hẹn, bầu trời trong xanh, không khí khô ráo dễ chịu.

Bảy giờ rưỡi sáng, Kỷ Ngọc Lâm đã rửa mặt thay đồ xong. Hành lý của cậu đặt gọn ở góc bên cửa, chỉ chờ Bùi Nhẫn đến là có thể rời đi ngay.

Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên vẫn còn ngủ say, cả khu ký túc xá yên ắng. Vào cuối tuần, sinh viên thường ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Điện thoại rung lên trong lòng bàn tay của Kỷ Ngọc Lâm. Cậu nhìn thoáng qua tin nhắn của Bùi Nhẫn, sau đó một tay kéo vali, một tay nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Những cây thường xanh được trồng ngay hàng thẳng lối trước lối ra của ký túc xá. Lá cây tươi tốt, ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua kẽ lá, in những bóng râm lốm đốm trên mặt đường.

Kỷ Ngọc Lâm liếc mắt là đã thấy Alpha đang đứng đợi bên ngoài.

Trên đường không có sinh viên nào qua lại, nhưng cậu vẫn vô thức bước chân nhanh hơn.

Khi Kỷ Ngọc Lâm vừa ra khỏi cổng, Bùi Nhẫn vươn tay cầm lấy vali của cậu: "Đi thôi."

Cậu cụp mắt, nhìn bóng hai người đổ dài trên mặt đất: "Làm phiền anh phải chạy qua đây sớm như vậy."

Bùi Nhẫn nở nụ cười nhẹ, trả lời: "Mỗi ngày anh đều dậy sớm tập luyện mà." Sau đó, anh hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

Kỷ Ngọc Lâm trả lời: "Sợ làm ồn, em không dám ăn sáng trong ký túc xá."

Bùi Nhẫn lái xe rời khỏi quân khu, đi dọc theo tuyến đường chính chưa đến mười phút đã tiến vào một khu chung cư.

Bùi Nhẫn nói: "Khu này an ninh rất tốt, nếu em thấy ngột ngạt trên lớp thì có thể đi bộ về, coi như rèn luyện một chút."

Kỷ Ngọc Lâm nhìn xung quanh, ghi nhớ từng chi tiết của khu vực. Khu chung cư này rất đắt đỏ, với cơ sở vật chất đầy đủ và môi trường thanh tĩnh.

Căn hộ của Bùi Nhẫn có tổng cộng năm phòng, tất cả đều được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, toát lên vẻ sang trọng kín đáo. Không gian khá rộng rãi và vắng vẻ. Ngoài phòng ngủ chính, thư phòng và phòng gym thì còn lại hai phòng trống cho Kỷ Ngọc Lâm lựa chọn.

Đúng lúc Kỷ Ngọc Lâm hài lòng vì hai phòng khách còn lại cách khá xa phòng ngủ chính, Bùi Nhẫn lại nói: "Hay là anh dời thư phòng sang bên này, rồi chuyển thư phòng cũ thành phòng ngủ cho em?"

Thư phòng nằm ngay sát bên phòng ngủ chính, Kỷ Ngọc Lâm vội lên tiếng: "Không cần phiền phức vậy đâu, em ở đây là được rồi."

Kỷ Ngọc Lâm bước vào và quan sát căn phòng một lượt: "Không gian rộng rãi, ánh sáng tốt, em rất thích."

Bùi Nhẫn vốn muốn để Kỷ Ngọc Lâm ở gần mình hơn, nhưng cậu đã nói vậy, anh cũng không ép nữa.

Bùi Nhẫn nói: "Em cứ thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ gọi đồ ăn mang đến."

Kỷ Ngọc Lâm đợi Bùi Nhẫn ra khỏi phòng rồi mới đóng cửa lại. Cậu nhẹ nhàng lấy đồ từ vali, không vội vàng, chỉ đơn giản là sắp xếp một chút.

Môi trường ở đây tốt, xung quanh yên tĩnh, không còn những âm thanh ồn ào đan xen như ở ký túc xá.

Sau khi dọn dẹp một chút, Kỷ Ngọc Lâm ngồi xuống mép giường, bàn tay khẽ lướt qua tấm đệm mềm mại, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư. Khóe môi cậu vô thức cong lên, trong nụ cười mang theo chút ngây ngô cẩn trọng.

Cốc cốc cốc ——

Bùi Nhẫn gõ cửa: "Lâm Lâm, em thu dọn xong chưa? Ra ăn chút đi."

Nụ cười trên môi Kỷ Ngọc Lâm thoáng thu lại, hàng mi khẽ chùng xuống. Cậu mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn Alpha với đôi mắt đen sâu lắng.

Kỷ Ngọc Lâm thấy rằng chiều cao của mình và Bùi Nhẫn lại có chút chênh lệch nữa. Trán cậu vừa vặn ngang bằng với môi của Bùi Nhẫn

Cậu đưa tay đẩy nhẹ Bùi Nhẫn lên trước một bước: "Anh lại cao thêm rồi sao?"

"Bùi Nhẫn, bây giờ anh cao bao nhiêu?"

Bùi Nhẫn mỉm cười vui vẻ: "1m89."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!