Chương 6: (Vô Đề)

Mấy ngày sau, đội ngũ lưu vong tiến vào ranh giới của Trọng Thành, theo quy định, đội lưu vong không được vào thành, ở Trọng Thành cũng như vậy.

Trong quá khứ, chỉ có nha dịch áp giải đường ngắn mới hòa nhập vào đội lưu vong. Nhưng lần này, các quan viên cấp thấp mặc quan phục cũng đến. Tên áp giải đường dài Trịnh Cung, người luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt những kẻ lưu vong, sau khi nhìn thấy người do Trọng Châu Thứ Sử phái tới, liền cúi đầu khom lưng, khóe miệng nhếch gần đến mang tai.

Quan viên địa phương cúi đầu bên ngoài xe ngựa của Tạ Lan Tư, sau khi nói vài câu ngắn ngủi, một lão đại phu ôm hòm thuốc bước vào xe ngựa.

Đám người lưu vong đứng bên ngoài lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Trịnh Cung cáo mượn oai hùm xua đuổi đám người ấy đi chỗ khác, Lệ Tri ôm Thần Đan, lơ đãng nghe người Lệ Gia nói chuyện.

"… Mẫu thân, người đi đi!" Lệ Tấn Chi gần như tức giận nói: "Trọng Châu Thứ Sử Phu Nhân là tỷ muội tốt của mẫu thân trước khi xuất giá. Với tầng quan hệ này, một quan chức nho nhỏ còn dám làm mẫu thân mất mặt sao? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải cầu bọn hắn làm chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn xin một ít thức ăn và mấy bộ quần áo ấm thôi mà….."

Mẹ đẻ Trịnh Thị của Lệ Tấn Chi phụ họa nói:

"Đúng đó phu nhân! Trước đây ngay cả tư cách nói chuyện với lão gia của chúng ta, Trọng Châu Thứ Sử còn không có, huống chi là tiểu quan dưới quyền!"

Vương Thị bị hai người giật dây cũng động lòng, nhưng vẫn chưa buông được tự trọng của mình.

"Nhưng nếu hắn cự tuyệt… Dù nói thế nào ta đã từng là nhị phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, nếu như bị một tên tiểu quan cửu phẩm cự tuyệt…"

"Mẫu thân, đây là lúc nào rồi?"

Lệ Tấn Chi đè lại tức giận khuyên:

"Nếu không qua được cửa này, đi qua thôn này sẽ không còn thôn khác. Đến lúc đó cả nhà chúng ta đều phải chết đói!"

"Đại ca, mẫu thân không muốn, huynh cũng đừng bức người… Phu tử đã từng nói qua…." Âm thanh nho nhỏ của Lệ Huệ Trực vang lên.

"Vậy phu tử có nói cho ngươi biết, người không ăn sẽ chết đói, mùa đông không mặc quần áo ấm sẽ chết cóng không?" Lệ Tấn Chi ngoài cười nhưng trong không cười ngắt lời Lệ Huệ Trực: "Hơn nữa, coi như chúng ta có thể sống sót, nhưng Lệ Huệ Trực ngươi mới có bảy tuổi, vạn nhất có điều gì xảy ra, mẫu thân có thể mua thuốc hối hận ở đâu?"

Câu nói sau cùng đã chọc giận Vương Thị, bà lạnh giọng bác bỏ, dường như bà cảm thấy hai từ "vạn nhất" cực kỳ xúi quẩy.

"Mẫu thân, con cũng là lo cho Huệ Trực nên mới nói như vậy, dù sao thì hắn cũng còn quá nhỏ." Lệ Tấn Chi hiên ngang lẫm liệt nói: "Nếu con là người có quan hệ với Trọng Châu Thứ Sử, vì sinh kế của nhà chúng ta, con tuyệt đối sẽ không nói hai lời liền đi xin người ta ngay, dù cho có bắt con quỳ xuống sủa như một con chó…vì sự tồn vong của Lệ Gia, con cũng sẽ không chối từ!"

"Đại ca, chuyện này và tuổi tác không liên quan, ta.."

Mặt Lệ Huệ Trực đỏ lên, muốn biện hộ cho mình, nhưng tiếng nói của một đứa trẻ bảy tuổi dù đặt ở đâu cũng vô cùng nhỏ.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn một lúc, Lệ Tri ngẩng đầu lên nhìn. Vương Thị dường như đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi về phía quan viên Trọng Thành.

Lại qua một lúc, đại phu tóc trắng từ trong xe ngựa bước ra.

Vào giây phút cuối cùng khi bức màn gấm rủ xuống, Lệ Tri nhìn thấy trong ánh sáng lờ mờ của xe ngựa, Tạ Lan Tư khoác áo lông dựa vào thành xe ho khan, sắc mặt hắn tái nhợt hơn bao giờ hết.

Đại phu thấp giọng nói vài câu với quan viên Trọng Thành bên cạnh xe ngựa, hắn hành lễ với Tạ Lan Tư từ xa, sau đó dẫn những người khác lên ngựa trở về thành.

Vương Thị đi không bao lâu đã ngượng ngùng quay lại.

"Mẫu thân, thế nào rồi?" Lệ Tấn Chi không kiên nhẫn hỏi.

"Đều tại ngươi nhất định bắt ta phải đi……." Sắc mặt Vương Thị khó coi: "Hắn nói Thứ Sử Phu Nhân đi thăm người thân rồi, hắn phải chờ phu nhân về bẩm báo mới có thể định đoạt."

"Đợi Thứ Sử Phu Nhân kia về là khi nào hả?" Lệ Tấn Chi cả giận nói.

"Cũng không còn cách nào, ai bảo bây giờ chúng ta là người đi cầu xin chứ!" Vương Thị nói.

Tranh chấp sau lưng tiếp tục mãi cho đến khi Trịnh Cung ra lệnh đội ngũ lên đường.

Lệ Tri vờ như không nhìn thấy một khối u nhô ra từ cổ tay áo Vương Thị, cùng với đôi mắt đỏ hồng của Lệ Huệ Trực, đối với vận mệnh sụp đổ của Lệ Gia trong tương lai nàng không quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!