Chương 48: (Vô Đề)

Hôm sau, Tạ Lan Tư tiếp nhận công việc mua sắm trên trấn, Lệ Tri được đi theo với tư cách là người hộ tống được chọn.

Nhìn thấy mùa xuân sắp đến, vật liệu cần thiết cho mã tràng rất nhiều, bao gồm hầu hết các mặt hàng có trên trấn.

Mặt trời lên cao, đường phố nhộn nhịp, nam nữ ra vào không ngừng, bất kể là phu nhân hay thiếu nữ, đều thoải mái để lộ ​​mặt, ở Minh Nguyệt Tháp, thứ khó bán nhất có lẽ là tấm rèm che mặt.

Lệ Tri và Tạ Lan Tư đi trên đường, cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn họ.

Nàng nhìn lại những ánh mắt này, thì tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của nàng đều cúi đầu xấu hổ hoặc e sợ.

Lệ Tri nghiêng đầu nhìn Tạ Lan Tư, thiếu niên cao lớn tuấn mỹ, vô cùng phong nhã, ngay cả mặc áo vải cũng lộ ra khí chất vương giả.

"Nhìn cái gì?" Tạ Lan Tư nhìn thẳng về phía trước.

"Nhìn Điện Hạ ngọc thụ lâm phong, thu hút lòng người." Lệ Tri cười nói.

Tạ Lan Tư liếc nhìn nàng, dưới ống tay áo nắm tay của Lệ Tri.

"Nhưng ta lại nghĩ rằng họ đang nhìn ngươi."

Tạ Lan Tư dừng lại trước một gian hàng bán quần áo và trang sức dị tộc.

Hắn ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc khuyên tai bằng bạc khảm ngọc lục bảo trong số các sản phẩm đang vương vãi khắp sàn.

Mặc dù là sản phẩm được bán ở quầy hàng trên phố nhưng có thể thấy người chế tác có tay nghề vô cùng tốt, Lệ Tri khi còn ở Lệ Phủ đã từng nhìn thấy rất nhiều đồ trang sức bằng ngọc lục bảo tinh xảo, kỹ thuật khảm của đôi khuyên tai này không hề chênh lệch với những trang sức đó.

Tạ Lan Tư ra hiệu cho nàng ngồi xuống cạnh hắn, sau đó ướm đôi khuyên tai ấy vào tai nàng để so sánh.

"Rất tốt." Thấy Tạ Lan Tư có hứng thú với đôi khuyên tai này, nam tử dị tộc mở miệng mời chào, "Chỉ có một đôi khuyên tai này là được khảm ngọc lục bảo toàn thân thôi."

" Bao nhiêu tiền?" Tạ Lan Tư ngẩng đầu hỏi.

"Mười lượng bạc."

Cái giá này đối với trang sức khảm ngọc không đắt, Tạ Lan Tư lấy mười lượng bạc từ trong tay áo ra mua.

Ngay khi Lệ Tri định lên tiếng thì Tạ Lan Tư đã lấy đôi khuyên tai vừa mua tự mình đeo vào tai nàng.

Những ngón tay của Tạ Lan Tư lướt qua tai nàng như một chiếc lông vũ, mang đến cảm giác tim đập nhanh lạ lẫm.

Nàng bất giác nín thở, cho đến khi tay của Tạ Lan Tư rời khỏi tai nàng.

Hắn hài lòng nhìn khuyên tai ngọc lục bảo bên tai nàng, trên môi nở một nụ cười.

"Đầu chi dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh dao(*)." Lệ Tri nhặt từ quầy hàng một chiếc phát quan bạc phong cách dị tộc. Hai lá bạch quả sống động như thật bao quanh một viên ngọc trắng, như thể lá bạch quả nâng đỡ quả bạch quả, nhìn vào như trông thấy mùa thu.

(*)"Ném đu đủ, trả lại Quỳnh Dao", một câu tục ngữ có nghĩa là nếu bạn cho tôi đu đủ, tôi sẽ cho bạn Quỳnh Dao, đây là một phép ẩn dụ cho việc tặng nhau để cảm ơn nhau.

"A Lý xin đừng ghét bỏ."

Tạ Lan Tư nhìn phát quan trên tay Lệ Tri, rồi thu nó vào trong tay áo.

"Đương nhiên."

Nhìn thần sắc hắn, hắn cũng rất thích phát quan mà Lệ Tri chọn.

Lệ Tri mỉm cười trả tiền cho chiếc phát quan.

Hai người đứng dậy, đang định đi đến địa điểm tiếp theo, lúc họ quay người, thì một thân ảnh đột nhiên lọt vào tầm mắt khiến Lệ Tri dừng bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!