Chương 44: (Vô Đề)

Giờ mẹo ngày hôm sau, Lệ Tri đề nghị Lệ Tượng Thăng đi cùng nàng đến thăm nơi ở của Hắc Hỏa.

Vì vẻ ngoài quá đáng sợ nên không có ai muốn ở chung phòng với Hắc Hỏa, hắn được ở một mình một gian.

Trước khi tiếng gõ thứ ba phát ra, Hắc Hỏa đã mở cửa.

Hắn chỉ mặc một bộ quần áo rách nát kia, chân vẫn để trần, vết thương trên vai mặc dù không thể nhìn rõ hoàn toàn, nhưng từ sắc mặt mà nhìn thì cũng không tổn thương nghiêm trọng đến gốc rễ.

Lệ Tri thở phào nhẹ nhõm, đưa cặp lồng trong tay ra.

Hắc Hỏa  nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

"Tối qua ta làm tiệc đãi bằng hữu, đây là món ăn ta chuẩn bị trước, trong đó có thịt thỏ rừng sẽ giúp vết thương của ngươi mau khôi phục." Lệ Tri cười nói: "Nếu không chê, mời ngươi nhận lấy."

Hắc Hỏa mở miệng, tựa hồ bị loại hảo ý lạ lẫm này làm cho hoang mang, không biết nên như đáp lại thế nào.

Lệ Tri mỉm cười, nhét cặp lồng vào trong ngực hắn và cùng Lệ Tượng Thăng rời đi.

"Tại sao tỷ tỷ lại đối xử tốt với một người dị vực như vậy?" Lệ Tượng Thăng khó hiểu.

"Bởi vì hắn hữu dụng." Lệ Tri lời ít mà ý nhiều nói.

Hôm sau, Lệ Tri đang quét đất trong chuồng ngựa thì đột nhiên có một cái bóng lớn đổ xuống người nàng, khi nàng nhìn lên thì nhận ra là Hắc Hỏa, người lẽ ra phải tĩnh dưỡng trong phòng.

Hắc Hỏa gật đầu với nàng, rồi nhặt một cây chổi trong góc lên bắt đầu làm việc.

"A, Hắc Hỏa!" Lệ Từ Ân từ trong góc đi ra, ôm một lượng lớn thức ăn cho ngựa, liếc mắt liền nhìn thấy Hắc Hỏa, nàng đem cỏ khô trong tay ném vào trong rãnh gần nhất, hớn hở chạy đến chỗ Hắc Hỏa, cẩn thận nhìn mặt hắn, "Thương thế của ngươi tốt rồi à?"

Hắc Hỏa gật đầu đáp lại, thân ảnh cao lớn trầm mặc của hắn giống như một con bò mạnh mẽ ngoan ngoãn trước mặt Lệ Tri và Lệ Từ Ân.

" Lý quản sự cho phép ngươi nghỉ năm ngày, hôm nay sao lại tới đây rồi?" Lệ Tri cũng đi tới trước mặt hắn, quan tâm hỏi.

"Có nhiều việc như vậy, các ngươi làm không nổi." Hắc Hỏa nói.

" Chúng ta tranh thủ làm nhanh một chút là được, vết thương của ngươi mà nứt ra là không tốt đâu." Lệ Tri nói.

Mặc kệ những lời thuyết phục của nàng, Hắc Hỏa vẫn ngoan cố ở lại làm việc.

Hắc Hỏa vừa đến, áp lực đè nặng lên Lệ Tri và Lệ Từ Ân lập tức giảm đi một nửa. Còn chưa đến giờ tan trực, họ đã hoàn thành hết công việc trong chuồng ngựa, mỗi máng ăn đều đầy cỏ khô, mỗi con ngựa đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi hoàn thành công việc trong chuồng, Lệ Từ Ân chạy ra ngoài tìm ca ca mình chơi, Hắc Hỏa ngồi xếp bằng trên một mảnh cỏ khô bên ngoài chuồng, trầm ngâm nhìn thân ảnh hoạt bát của Lệ Từ Ân.

Lệ Tri ngồi xuống cách hắn không xa.

Hắc Hỏa không nhìn nàng, một lúc sau mới mở miệng.

"Ta có một nữ nhi… Nếu như con bé không chết thì chắc cũng bằng tuổi nha đầu này."

Lệ Tri nhìn hắn, khuôn mặt của Hắc Hỏa phủ một cảm xúc không thể gọi là u sầu, mà giống như sự hoang mang khi mở ra một chiếc hộp vốn dĩ sẽ phải phủ đầy bụi bặm vĩnh viễn.

"Ta và nữ nhi bị một chiếc thuyền lớn bắt và bán cho một chủ nô ở Yến quốc. Nữ nhi của ta bị giết chết, ta liền giết chủ nô trả thù rồi đào tẩu. Sau đó ta lại bị bắt."

Hắc Hỏa nhớ lại, một câu nối tiếp một câu.

Hắn cứ nói một câu thì lại nghĩ một lúc, nghĩ một lúc rồi lại nói một câu, như thể hắn đang nhặt những bức tranh từ chiếc hộp phủ đầy bụi đó.

"Ta đã đến rất nhiều nơi, nhiều đến mức không thể đếm xuể", Hắc Hỏa nói: "Không ai chấp nhận ta. Họ nói ta bẩn thỉu, không sạch sẽ. Họ nói ta ăn trộm, nói ta không làm việc. Họ cùng nhau đuổi ta đi. "

"Tại sao ngươi lại không giống bọn họ?" Hắn nhìn Lệ Tri, đôi mắt đen trắng đầy nghi ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!