Lệ Tri nằm trên giường, nhưng không cảm thấy buồn ngủ.
Mỗi đêm đều như vậy, cho dù có thiếp đi, cũng chỉ dẫn đến những giấc mộng hỗn độn.
Nàng cũng không biết mỗi lúc trời tối, nàng đã dành bao nhiêu thời gian để ngủ.
Nàng nằm trên giường, mở mắt ra và nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày, cẩn thận cân nhắc mọi thứ, kiểm tra xem mình có bỏ sót điều gì không.
"Đời này ta hận nhất là sấm ngôn, cho nên ta sẽ không lấy ngươi."
Nếu hắn không nói thì nàng cũng không có ý định gả cho hắn. Nhưng giả thiết bọn họ kết hôn, thì có liên quan gì đến sấm ngôn?
Trong trường hợp này, chỉ có một khả năng.
Tạ Lan Tư tin rằng hắn nhất định sẽ ngồi lên đế vị, như vậy nếu hắn lấy nàng, điều đó có nghĩa là sấm ngôn đã trở thành sự thật.
Cho nên, để phủ nhận sấm ngôn, hắn sẽ không lấy nàng.
Tại sao hắn chắc chắn như vậy? Hắn biết bao nhiêu về sự kiện kia?
Lệ Tri suy nghĩ trong miên man bóng đêm nặng nề, đợi đến khi gà gáy lần thứ hai, nàng mới đứng dậy thắp đèn lên.
Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng căn phòng tối om, nàng mở cửa, đi đến giếng lấy nước rửa mặt, một lúc sau Gia Tuệ cũng đi ra, theo sau là Lệ Tượng Thăng, cuối cùng là Lệ Từ Ân dụi mắt còn ngái ngủ.
Ngoài bốn người họ, chỉ có Tạ Lan Tư và hai nha hoàn của hắn sống trong sân. Lệ Tri là người thức dậy sớm nhất, nên nàng dứt khoát thay Quả Đào và Dưa Hấu tưới nước cho vườn rau.
Lệ Tri đang tưới rau thì Tạ Lan Tư đột nhiên từ bên ngoài trở về.
Vì có thân phận hoàng tộc nên Tạ Lan Tư không cần phải suốt ngày đánh nhau với phân ngựa như nàng. Chỉ những khi cần thiết, hắn sẽ vận chuyển những con ngựa đã được huấn luyện tốt đến các nơi khác.
Nàng luôn cho rằng hắn còn đang ngủ trong phòng, nhưng khi nhìn thấy Tạ Lan Tư ăn mặc chỉnh tề, trên tay xách một chiếc giỏ tre nhỏ, nàng không khỏi thốt lên: "Ngài dậy rồi à?"
Tạ Lan Tư có vẻ khinh thường trả lời câu hỏi của nàng, liếc nàng một cái rồi bước vào phòng.
Lệ Tri đặt gáo nước xuống, đi theo vào.
"Điện Hạ đi hái thuốc cho ta sao?"
"Không phải."
Tạ Lan Tư chém đinh chặt sắt trả lời, Lệ Tri đứng bên tường, nhón chân nhìn vào chiếc giỏ tre treo trên đinh sắt, bên trong chứa đầy các loại thảo dược có mùi đặc trưng, nàng khẳng định:
"Điện Hạ đi hái thuốc cho ta."
Tạ Lan Tư điềm tĩnh, lãnh đạm nói:
"Phân bón đấy."
"Phân gì?"
"Phân cho cây vải(*)." Tạ Lan Tư nói.
(*)cây vải trong tiếng Hoa là /lìzhī/ cùng âm với tên của Lệ Tri là / lì zhī/.
âm Hán Việt của cây vải cũng hơi giống tên của Lệ Tri: cây vải = lệ chi
Lệ Tri mỉm cười, thản nhiên hành lễ:
"Lệ Tri thay cây vải tạ ơn Điện Hạ ưu ái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!