"Ngươi muốn đi phục dịch ở đồng cỏ Bồng Khê, rốt cuộc là vì không chịu nổi ưu ái, hay là vì có người yêu khác?"
Sắc mặt Lỗ Tòng Nguyễn xanh mét nhìn Lệ Tri.
"…Cầu thiếu gia thành toàn." Lệ Tri cúi đầu.
"Được, được… thật sự rất được!" Lỗ Tòng Nguyễn tức giận cười to, "Ta giơ kiệu tám người đến đón thì ngươi không muốn, lại muốn không danh không phận đi theo một Hoàng Tôn vô dụng! Ngươi muốn ta thành toàn, vậy nếu ta không thành toàn thì sao?!"
"… Nếu như thiếu gia không thành toàn, nô tỳ không thể không đi thỉnh cầu lão gia thành toàn." Lệ Tri nói.
Lệ Tri biết rất rõ nếu nàng đến cầu Lỗ Hàm, Lỗ Hàm chắc chắn sẽ để nàng đi, có lẽ Lỗ Tòng Nguyễn cũng nhận thức được điều này.
Hắn thất vọng và thống khổ nhìn Lệ Tri.
"Ngươi có biết đồng cỏ Bồng Khê là nơi nào không? Nơi đó toàn nắng và gió, cách xa nơi con người sinh sống, ngươi đi tới đó chỉ có khổ mà thôi."
Lệ Tri không chút do dự nói: "Nô tỳ không sợ khổ."
"Ngươi tình nguyện đi chịu khổ, cũng không muốn ở lại đây sống một cuộc sống tốt lành?"
Mãi đến khi âm thanh của Lỗ Tòng Nguyễn biến mất trong không khí một lúc lâu, hắn cũng không nhận được câu trả lời.
Không cần nói cũng biết câu trả lời.
"… Vậy thì ngươi có thể chứng minh cho ta thấy quyết tâm của ngươi." Lỗ Tòng Nguyễn nói, "Mười roi…. chỉ cần ngươi chịu được mười roi, ta sẽ thả ngươi."
Lệ Tri ngẩng đầu nhìn hắn.
Từng đường cơ trên mặt Lỗ Tòng Nguyễn căng thẳng, môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt, dường như hắn dồn hết sức lực vào răng, đối tượng cắn của hắn phảng phất là nàng.
"Một lời đã định." Lệ Tri nói.
Lỗ Tòng Nguyễn thích cưỡi ngựa bắn cung, trên tường thư phòng treo roi ngựa, hắn gỡ roi ngựa xuống, quay đầu lại nhìn Lệ Tri, trên trán nổi đầy gân xanh.
"…Xin mời." Lệ Tri cúi đầu.
Nàng nhìn thấy đôi giày màu đen trước mặt mình không xa, đôi giày không nhúc nhích, roi cũng không, Lỗ Tòng Nguyễn tựa hồ như đang cùng chính mình đấu tranh.
Một lúc sau, cuộc đấu tranh đã có kết quả.
"Ba…!"
Một roi không nhẹ không nặng giáng xuống lưng Lệ Tri.
Nàng gần như đã quên mất loại thống khổ này.
So với những đòn roi mà Trịnh Cung đã giáng xuống nàng trên đường lưu đày, nỗi đau lúc này chưa bằng một phần ba.
"…Ngươi còn muốn đi sao?" Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.
Dù giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run, như thể người đang bị quất roi là hắn vậy.
Lệ Tri lại cúi đầu.
"Cầu Thiếu gia thành toàn."
Gân xanh Lỗ Tòng Nguyễn nổi lên, run rẩy vung roi thứ hai, roi thứ ba …
Lệ Tri đợi hồi lâu cũng không có roi thứ tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!