Gia thục lớn nhất trong thị trấn được thành lập tại Mặc Kỳ Thị, các lớp học do một số lão sư nổi tiếng nhất trong vùng cùng giảng dạy.
Bởi vì nơi học là tại nhà mình nên bốn huynh muội của Mặc Kỳ đã đến sớm, Mặc Kỳ Lễ và Mặc Kỳ Xa đang ngồi nằm trên bàn, chăm chú nhìn con dế trong cái hũ, Mặc Kỳ Xa kiêu ngạo nói đây là "Oản Đậu Hoàng" do hắn thức trắng đêm bắt được.
Muội muội nhỏ nhất Mặc Kỳ Đan Liễu chán nản ngáp dài, mười ngón tay được nhuộm đỏ tươi bằng cây bóng nước, khuôn mặt xinh đẹp hoa lệ âm thầm thu hút sự chú ý của mấy thiếu niên.
Là đại ca nên Mặc Kỳ Tích ổn trọng hơn nhiều, nhưng hắn vẫn mở một sòng bạc nhỏ trong học đường.
Mười nhi tử của những người có mặt mũi ở Minh Nguyệt Tháp đang cá cược một cách hào hứng quanh một chiếc bàn dài.
"Lớn! Lớn! Lớn!"
"Tiểu! Tiểu!"
Thời điểm Lỗ Tòng Nguyễn tiến vào thì trong phòng đang là một cảnh tượng rực lửa như thế này.
"Sao các ngươi đã bắt đầu rồi? Tại sao không đợi ta?" Hắn trêu đùa hỏi.
Mặc Kỳ Xa ngẫng đầu, trông thấy Lỗ Tòng Nguyễn…. điều quan trọng nhất là nhìn thấy Lệ Tri ăn mặc tỉ mỉ đứng sau lưng Lỗ Tòng Nguyễn, hắn kinh ngạc hét lên một tiếng, lảo đảo lùi lại.
Hắn lùi như vậy, lưng liền đụng phải cái bàn, cái hũ đổ xuống, con dế nhảy ra ngoài…
Bị những người đang nhìn Lệ Tri đến ngây người như Mặc Kỳ Xa giẫm bẹp.
Mặc Kỳ Xa lại kêu lên lần nữa, lần này là vì "Oản Đậu Hoàng" đã chết bẹp dí dưới đất.
Nhiều người vây quanh Lỗ Tòng Nguyễn, khen Lệ Tri đứng sau lưng hắn như ngọc bội. Lỗ Tòng Nguyễn vẻ mặt kiêu ngạo giới thiệu thân phận của Lệ Tri là tội thần chi nữ.
"Nếu Lệ Gia không bị hoạch tội, nàng vẫn là nữ nhi của nhị phẩm Trung Thư Lệnh, làm sao có thể lưu lạc đến Minh Nguyệt Tháp này." Lỗ Tòng Nguyễn dương dương đắc ý, rất tự hào vì có được một nha hoàn đã từng là tiểu thư xuất thân cao quý.
Đủ loại ánh mắt đều tập trung trên người Lệ Tri, nàng cúi đầu im lặng, thần sắc bình tĩnh.
"Cút cút cút, đừng cản đường ở đây!" Mặc Kỳ Xa chen vào đám đông, lòng bàn tay vẫn ôm con dế đã vãng sinh cực lạc. Hắn nhắm mắt làm ngơ với Lỗ Tòng Nguyễn, vẻ mặt kinh hỉ chào hỏi Lệ Tri, lúc thì hỏi nàng tại sao lại đến gia thục, lúc thì hỏi nàng sau khi tan học có thời gian đến viện hắn để xem bộ sưu tập con dế của hắn không.
Lỗ Tòng Nguyễn bất mãn khi có người nhìn vào Lệ Tri, liền thay nàng trả lời:
"Ngươi đừng mơ, Lệ Tri là người của Đô Phủ phủ chúng ta, muốn hỏi nàng có rảnh không, thì trước tiên phải hỏi ta……"
Mặc Kỳ Xa thật sự ngốc nghếch hỏi:
"Vậy ta và nàng có thể đi nhìn con dế sau giờ học không?"
Lỗ Tòng Nguyễn không chút nghĩ ngợi: "Không được."
"Tại sao?"
"Bởi vì nàng sẽ hồi phủ với ta sau giờ học."
"Chỉ một chút thôi! Một chút cũng được!"
Mặc Kỳ Xa nhao nhao ầm ĩ, Mặc Kỳ Đan Liễu tự mình tránh xa đám đông, thấy ca ca mình ngu ngốc như vậy, liền hừ lạnh khinh thường.
Đúng lúc này, một người trông giống như phu tử bước vào học đường với cây thước và sách vở.
Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Lệ Tri ngồi cạnh Lỗ Tòng Nguyễn theo chỉ dẫn của hắn.
Minh Nguyệt Tháp dân phong cởi mở, dân bản xứ không có phân chia riêng biệt nam nữ, vì vậy trong học đường, ngoại trừ Mặc Kỳ Đan Liễu, còn có một vài tiểu thư phú hộ mặc trang phục tơ lụa xinh đẹp khác.
Lệ Tri lẫn vào cùng cũng không tính là đột ngột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!