Chương 36: (Vô Đề)

Lệ Tri đem thi thể Lệ Tấn Chi về cho chủ nhân mặc giáp của hắn, người này nghe nói Lệ Tấn Chi đã xúc phạm đến Đô Hộ phủ nên không chút do dự liền ném thi thể hắn vào rừng hoang cho chó ăn.

Nàng một mình trở về Đô Hộ phủ, chờ nàng trong viện Phù Phong là Lỗ Tòng Nguyễn vẻ mặt nguội lạnh.

Lệ Tri nhìn ra tâm tình của hắn không vui, hơn nữa sự không vui này rất có thể liên quan đến nàng, vì vậy nàng bước đến gần hắn hành lễ, đồng thời báo cáo việc Lệ Tấn Chi đột ngột qua đời trên đường.

Lỗ Tòng Nguyễn không quan tâm đến cái chết của Lệ Tấn Chi, đôi mắt hắn dán chặt vào Lệ Tri từ đầu đến cuối.

"Ai cho phép ngươi một mình lui tới Trúc viên?"

Lệ Tri sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta có thể bỏ qua chuyện trước đây, nhưng sau này…" Lỗ Tòng Nguyễn chắp tay sau lưng đứng trong viện lạnh lùng nhìn nàng, "Không có sự cho phép của ta, ngươi không được tiếp xúc với Trúc Viên."

Trong viện còn có mấy nha hoàn túc trực khác, bọn họ đứng ở hành lang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhưng đều vểnh tai lên nghe.

"Thiếu gia, tại sao…" Lệ Tri hỏi.

"Không có lý do." Lỗ Tòng Nguyễn nói, "Ngươi là nô tỳ của ta, đối với mệnh lệnh của ta chỉ cần phục tùng."

Lỗ Tòng Nguyễn luôn luôn bình dị gần gũi, đột nhiên bày ra thân phận chủ tử của mình. Lệ Tri biết chuyện này không có chỗ để bàn luận, vì vậy nàng dùng thân phận nô bộc để hành lễ đáp lại:

"Nô tỳ đã biết."

Lỗ Tòng Nguyễn quay người đi vào nhà: "Vào trong với ta."

Lệ Tri phớt lờ những ánh mắt của những hạ nhân khác, đi theo Lỗ Tòng Nguyễn vào trong.

"Ngươi ở Trúc viên thường làm những gì?" Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.

Lệ Tri thành thật trả lời, đọc sách mài mực.

" Hoàng Tôn cũng có tỳ nữ và gã sai vặt, tại sao lại muốn nô tỳ của Phù Phong viện ta hầu hạ?" Lỗ Tòng Nguyễn cười lạnh, bất mãn với Tạ Lan Tư gần như viết rõ trên mặt.

"Nô tỳ đã từng mượn mười lượng bạc của Điện Hạ để trị bệnh cho đệ đệ. Đọc sách mài mực cũng chỉ là để trả nợ bạc mà thôi."

"Chỉ có mười lượng, tại sao ngươi không hỏi mượn ta?" Lỗ Tòng Nguyễn nhíu mày.

"Khi đó tính mạng của đệ đệ ta ngàn cân treo sợi tóc, thiếu gia lại không ở trong phủ…"

Ban ngày Lỗ Tòng Nguyễn hầu như ở ngoài phủ, Lệ Tri nói như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.

"Vậy tại sao ngươi không tìm Huyên Nhi?"

"Tiểu thư đã nhiều lần chiếu cố nô tỳ, nô tỳ không muốn quấy rầy tiểu thư nữa."

Nộ khí của Lỗ Tòng Nguyễn dần dần nguôi ngoai, hắn cởi túi bạc nặng trịch bên hông xuống ném cho Lệ Tri:

"Số tiền này, ta thay ngươi trả gấp mười lần."

Với tính cách của Lỗ Tòng Nguyễn, từ chối bây giờ chắc chắn sẽ khiến hắn tức giận hơn, bây giờ Lệ Tri chỉ là một nô tỳ, giống như nàng từ chối xung đột trực tiếp với phu nhân, việc nàng xung đột trực tiếp với Lỗ Tòng Nguyễn không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Sau khi quyết định sẽ nghĩ biện pháp khác, nàng liền trầm mặc nhận túi bạc.

"Ngươi thích đọc sách sao?" Lỗ Tòng Nguyễn lại hỏi.

"Lúc rảnh rỗi đọc vài cuốn sách, chỉ là giết thời gian mà thôi." Lệ Tri thận trọng trả lời.

"Mấy ngày nữa, ta dẫn ngươi đi gia thục học." Lỗ Tòng Nguyễn nói, "Đi xuống đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!