Đau đớn trong dự đoán đã không xảy ra.
Nàng mở mắt, một bàn tay nắm chặt mảnh vỡ của tách trà, từng giọt máu nhỏ xuống.
Lệ Tri kêu lên một tiếng, mảnh sứ vỡ nhuốm máu rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất lạnh lẽo.
"Điện Hạ… Ta lập tức cầm máu cho ngài!"
Lệ Tri muốn xé vải trên quần áo của nàng, nhưng nàng càng cố gắng, miếng vải lại càng chắc chắn không chút sứt mẻ.
Ngay lúc nàng lo lắng đến mức không biết phải làm gì, Tạ Lan Tư đã nắm lấy tay nàng.
Máu của Tạ Lan Tư chảy xuống tay Lệ Tri, màu đỏ tươi kết nối hai người, sau đó từ chỗ giao nhau chậm rãi nhỏ xuống.
"Ta chỉ muốn xem ngươi có thật sự nguyện ý vì ta mà chết hay không, hiện tại, ta tin tưởng." Âm thanh Hắn ôn nhu giống như Thánh Nhân từ bi, "Bàn Bàn, ngươi sẽ không oán vì ta hết lần này đến lần khác thăm dò ngươi chứ?"
Biểu cảm của hắn cuối cùng cũng giãn ra.
Chẳng lâu sau, những quan sát và hoài nghi tưởng như ẩn sâu trong đôi đồng tử đen nhánh đã biến mất như mây khói trước khuôn mặt áy náy của Lệ Tri.
"Nếu như có người trăm phương ngàn kế cố ý tiếp cận ta, ta cũng sẽ thăm dò khắp nơi giống như Điện Hạ." Lệ Tri cười khổ nói: "Huống chi, rất có thể là do ta mà Thái Tử gặp nạn… Ta có tư cách gì oán hận Điện Hạ chứ?"
Tạ Lan Tư kỹ càng nhìn ánh mắt của nàng. Một lúc sau, hắn buông tay nàng ra, chậm rãi nói:
"Án mưu nghịch của Thái Tử không liên quan gì đến phong thư tố cáo của ngươi."
"Điện Hạ không cần an ủi ta…" Lệ Tri nói, "Đảng Thái Tử bị định tội, cách lúc ta gửi thư chỉ có một tháng, trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Hoàng Thượng sở dĩ định tội Thái Tử mưu nghịch, là bởi vì tìm được phản thư của Lệ Gia và Thái Tử ở Đông Cung."
Lệ Tri không thể tin mà trợn to hai mắt.
"Chuyện này liên quan trọng đại, cho nên không có nhiều người biết." Tạ Lan Tư nói, "Trước khi phế bỏ Thái Tử, có một đạo phi thư trực tiếp xuất hiện ở Tử Vi Cung. Trong thư trình bày kỹ càng ý đồ mưu phản của Thái Tử và Lệ Gia, Hoàng Thượng hạ lệnh lục soát cung, tìm ra thư tín giữa Thái Tử và Lệ Gia, từ đây mới có chuyện sau này."
"Điện Hạ… Thật không có gạt ta?" Lệ Tri kinh ngạc hỏi.
"Chuyện như vậy ta không cần lừa ngươi." Tạ Lan Tư quay người đi tới ghế dựa ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, băng bó vết thương.
"Để ta…. Điện Hạ, thuốc ở đâu?"
Lệ Tri lấy thuốc từ nơi Tạ Lan Tư nói, quay lại ngồi xổm xuống trước mặt hắn và rắc bột thuốc lên vết thương trên lòng bàn tay hắn.
Đồ sứ dùng hàng ngày, nhất là tách uống trà, vì để cách nhiệt giữ ấm, nên không được làm quá mỏng.
Mảnh sứ vỡ cắt qua lòng bàn tay của Tạ Lan Tư, ngoại trừ bề mặt vết cắt lớn hơn và chảy nhiều máu hơn, thì không thể cắt đứt động mạch của Lệ Tri cũng như không thể làm tổn thương đến gân cốt của Tạ Lan Tư.
Chỉ cần quấn chặt vết thương, là có thể nhanh chóng cầm máu.
Lệ Tri buộc chặt chiếc khăn tay lại, lo lắng nhìn Tạ Lan Tư: "Điện Hạ, ngài có muốn gọi đại phu không?"
Người sau lắc đầu, không quan tâm.
Hắn nhìn xuống Lệ Tri, bàn tay vừa được băng bó xong đã đem những sợi tóc mai của nàng vén ra sau tai.
"Chỉ có áy náy thôi sao?" Hắn hỏi.
"Hả?"
"Nhịp tim, không làm giả được. Ngươi đối với ta, chỉ có áy náy thôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!