Những ngày yên bình như dòng nước vô thanh vô tức trôi qua.
Cuộc sống ở Minh Nguyệt Tháp giống như tĩnh lặng. Lệ Tri sợ sự tĩnh lặng này sẽ ăn mòn quyết tâm của nàng, nhưng nàng cũng biết, muốn chờ sóng gió tới thì trước hết phải trải qua bình yên.
Nàng đến Minh Nguyệt Tháp vào tháng hai, tính đến nay đã ba tháng trôi qua.
Tháng năm, xuân về muôn hoa đua nở, Minh Nguyệt Tháp hoàn toàn mất đi không khí trầm lặng của mùa đông lạnh giá. Không giống ở Kinh Đô, khắp nơi ở Minh Nguyệt Tháp đều là do thiên nhiên làm chủ.
Ngay cả khi đứng ở trung tâm thị trấn, ngẩng đầu lên, cũng có thể nhìn thấy đỉnh núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn phủ đầy tuyết trắng, dưới bầu trời xanh thẳm là những đám mây không nhiễm bụi trần, thánh khiết không gì sánh được.
Con đường đá xanh dưới chân phủ đầy cỏ xanh và những bông hoa nhỏ ngoan cường mọc trong những khe hở.
Mái hiên trên phố đã từng giăng đầy những băng tinh, thì nay đã phủ dây leo xanh biếc rủ xuống, trên những dây leo đó là những bông hoa vàng dịu dàng.
Đi trên đường còn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Do phải tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời nên người dân ở đây thường có nước da ngăm đen, đa số là người có huyết thống người Hồ, ngũ quan sâu sắc. Lúc đầu Lệ Tri còn phòng bị họ, nhưng sau đó phát hiện ra họ thuần phác và hiếu khách hơn nhiều so với người ở Kinh Đô. Một lần khi Lệ Tri bị lạc đường, một đại thẩm ngang qua thấy vậy nhất quyết phải đưa nàng về tới cổng Đô Hộ phủ mới yên tâm rời đi.
Nếu không phải bị đày ải mà là ngay từ đầu nàng và muội muội đã sống ở nơi thế ngoại đào nguyên này… thì tuyệt vời biết bao.
Trước cái ngày nàng đạp bằng sóng gió, muốn an ổn sống qua ngày.
Thì lại có một số người luôn xem nàng là cái gai trong mắt, nghĩ đủ mọi cách để nhổ nó ra.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Cầm trong tay một bát thuốc đen xì, Lệ Tri nhìn mấy người chắn trước mặt.
Lỗ Tòng Nguyễn mấy ngày trước ham chơi nên gọi bằng hữu ra sông tắm, rồi cứ thế mà bị cảm, khi về phủ thì hắt hơi không ngừng. Thuốc này đương nhiên là của hắn.
Lệ Tri được phân phó đi phòng bếp lấy thuốc thì bị đám người Huân Phong chặn lại trước nguyệt môn(*) thông từ phòng bếp ra hậu viện.
(*)nguyệt môn: là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.
Kể từ khi đi phiên chợ về, Huân Phong có rất nhiều oán hận với nàng, thường coi nàng như không khí, cả hai đã lâu rồi không nói chuyện.
Lúc này, vẻ mặt Huân Phong bất thiện, ba người bên cạnh nàng đều là những người có giao hảo tốt với nàng, bọn họ cũng nhìn chằm chằm Lệ Tri với ánh mắt căm ghét như nhau.
"Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng! Ngươi rốt cuộc đã cho thiếu gia uống loại thuốc mê gì mà khiến hắn chỉ nhớ tới ngươi, ngay cả chúng ta là người đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy mà hắn cũng không thèm đếm xỉa tới!" Huân Phong tức giận nói.
"Ta không hiểu Huân Phong tỷ tỷ đang nói cái gì." Lệ Tri bình tĩnh nói: "Từ đầu đến cuối, ta luôn nhớ rõ mình là nô tỳ, chưa từng quá phận."
"Nếu như ngươi không làm gì, thiếu gia sẽ cưng chiều ngươi như vậy sao?!" Huân Phong nói, "Trước đây chuyện gì thiếu gia cũng để ta làm, còn bây giờ trong mắt hắn chỉ có ngươi, ngươi dám nói ngươi không cho thiếu gia uống bùa mê gì sao?"
"Thanh giả tự thanh." Lệ Tri nói: "Ta chỉ là nô tỳ, chỉ có thể cam đoan, ta đối với thiếu gia không có ý đồ gì khác."
"Ý của ngươi là, nếu thiếu gia thích ngươi, ngươi sẽ không quản?" Huân Phong híp mắt, lòng đố kị như đang thiêu đốt trong đôi mắt đẹp.
"Huân Phong tỷ tỷ đối với ta có quá nhiều thành kiến, ta nói cái gì cũng chỉ chọc tỷ tỷ mà thôi." Lệ Tri nói, "Ta còn đang vội đưa thuốc cho thiếu gia, nếu tỷ tỷ có chuyện muốn nói, không bằng đợi lúc nào có hai người chúng ta rồi hãy nói."
Lệ Tri muốn vượt qua nàng ta, đi khỏi vòng vây, nhưng Huân Phong đã đưa tay ngăn nàng lại:
"Lời còn chưa nói xong, ngươi đã muốn chạy?"
Lệ Tri cau mày, tránh tay của Huân Phong.
Huân Phong phẫn nộ trừng mắt với nàng: "Ngươi….."
Con đường này bình thường rất ít chủ tử đi qua, vì vậy mà Huân Phong và những người khác không hề sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!