Chương 23: (Vô Đề)

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lệ Tri lùi lại một bước, tay Tạ Lan Tư trống không rơi xuống.

Tiểu nha hoàn buộc tóc song loa bước vào mang cái bát không đi.

Gió đêm thổi vào căn phòng yên tĩnh, để phá vỡ sự im lặng Lệ Tri hỏi:

"Bệnh của Điện Hạ, Khưu đại phu nói thế nào?"

"Độc của Cam Toại."

"Vậy Điện Hạ cho ta uống thuốc giải?" Lệ Tri nói: "Còn độc trên người Điện Hạ thì sao?"

"Ta có cách giải độc của ta."

Lệ Tri vừa định hỏi thêm, thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng như một tia chớp.

Chất độc trên người của Tạ Lan Tư là do chính hắn hạ.

Cho nên hắn cẩn thận như vậy, nhưng vẫn bị hạ độc cam toại. Cho nên hắn nói mình có biện pháp giải độc, cho nên chưa bao giờ hắn tỏ ra tuyệt vọng.

Bởi vì mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Không có ai thích bản thân bị người khác nhìn thấu, Lệ Tri vô thức cúi đầu che giấu biểu cảm của mình.

"Không sai." Tạ Lan Tư cười rộ lên, "Độc là tự ta hạ."

"…Vì sao?"

"Vì sống sót."

Đôi mắt của Tạ Lan Tư u tối, giống như một màn đêm đã hoàn toàn bị dập tắt, những cảm xúc ẩn giấu trong bóng tối không thể xuyên thủng, âm thầm dâng trào.

Gió vỗ về ánh tà dương và khóm trúc lẻ loi ngoài cửa sổ.

Thắt lưng của hắn kéo từ trên sạp xuống, Lệ Tri vô tình chạm vào dòng sông màu tím xà cừ trên áo bào, sự lạnh lẽo của tơ lụa khiến nàng vội vàng rút tay lại, như thể chạm vào ngọn lửa.

"Nếu Điện Hạ nói cho ta biết việc này." Lệ Tri nhìn hắn không chớp mắt, "Ta có thể lý giải là, Điện Hạ đã có một sự tín nhiệm nhất định đối với ta không?"

Tạ Lan Tư nhìn nàng, một lúc sau, cười nói:

"Nếu ta không tin ngươi, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi biết."

Nói dối.

Ánh mắt của hắn, ngữ khí của hắn, nụ cười trên môi hắn, mọi thứ đều quá hoàn hảo.

Thế nhưng sự hoàn hảo vô khuyết này lại khiến Lệ Tri biết hắn không thật tình.

"Hôm nay ta không muốn viết chữ, ngươi đọc sách cho ta nghe." Tạ Lan Tư nói.

Cái đề tài tin hay không tin này cứ vậy mà kết thúc.

Lệ Tri đi tới tủ sách của hắn: "Điện Hạ muốn nghe sách gì?"

"Sách gì cũng được."

Nếu hắn đã nói như vậy, Lệ Tri liền không khách khí lấy một cuốn mà nàng muốn đọc ra.

Nàng nhìn quanh, cố tìm một chiếc ghế đẩu để ngồi bên cạnh sạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!