Chương 22: (Vô Đề)

Nhân lúc Lỗ Huyên đang nghỉ trưa trong phòng, Lệ Tri đã xin quản sự ma ma Huyên Chỉ Viện cho nàng đưa Lệ Tượng Thăng đang ốm nặng ra ngoài khám bệnh.

Ý thức Lệ Tượng Thăng không tỉnh táo, không thể tự đi, may mắn có thiếu niên nhiệt tình ở cùng phòng với hắn dìu hắn lên xe bò trước phủ, nhìn ba người lên xe.

Xe bò lắc lư, lại không có mái che, xung quanh có nhiều ánh mắt lạ lẫm khiến Lệ Từ Ân có chút lo sợ.

Còn Lệ Tri thì ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi trên xe bò, không hề để ý ánh mắt của người khác.

Sự hào phóng và điềm tĩnh của nàng đã ảnh hưởng đến Lệ Từ Ân, tiểu cô nương học theo bộ dáng của nàng, mở rộng vai và ngồi thẳng dậy.

Đến cửa y quán, Lệ Tri trả tiền và nhờ xa phu giúp dìu Lệ Tượng Thăng vào y quán.

Ngồi trong sảnh là một ông lão tóc bạc trắng, đúng lúc này không có người bệnh nào khác, ông lão run rẩy đi tới trước mặt Lệ Tượng Thăng, mở mắt hắn ra nhìn rồi bắt mạch.

Một lúc sau, ông lão buông tay Lệ Tượng Thăng ra và hỏi:

"Hắn như thế này bao lâu rồi?"

"Đây là ngày thứ ba rồi." Lệ Tri nói.

Lệ Từ Ân vẻ mặt lo lắng hỏi: "Lão tiên sinh, ca ca của cháu bệnh nặng lắm sao?"

"Nếu đến trễ một ngày, người sẽ không cứu được."

Lời của đại phu khiến Lệ Từ Ân sợ hãi nắm lấy tay áo của Lệ Tri, Lệ Tri vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng để trấn an.

Ông lão vuốt bộ râu trắng như tuyết, ngồi trở lại bàn, giơ bút lông nhìn Lệ Tri: "Trị chướng khí rất đắt, ngươi có đủ bạc không?"

"Mười lượng có đủ không?" Lệ Tri hỏi.

"Miễn cưỡng cũng có thể đủ."

Ông lão gật gật đầu, sau khi cầm bút lông múa máy một phen, liền gọi học đồ đến lấy toa thuốc đi hốt thuốc.

Một lúc sau, sáu túi giấy dầu được buộc bằng dây gai đã đến tay Lệ Tri.

"… Tổng cộng là mười lượng ba trăm đồng, nhưng ngươi chỉ có mười lượng, cho nên ta thay hai loại dược liệu, đối với hiệu quả của thuốc cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Sau khi uống xong sáu thang thuốc này, hắn có thể sống hay không là tùy thuộc vào ý chí của hắn." Ông lão nói: "Hắn đã ba ngày không ăn uống gì, nếu ngươi còn tiền, ngươi có thể đến cửa hàng tạp hóa ở phía đông để mua một thứ gọi là đường rồi pha vào nước cho hắn uống, thứ đó có thể giúp hắn nhanh chóng phục hồi thể lực."

"Đa tạ đại phu."

Sau khi Lệ Tri nói cảm ơn xong, thì đưa Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng lên chiếc xe bò đang đợi sẵn.

"Các ngươi về trước đi, ta đi tiệm tạp hóa thành đông đại phu nói xem thử."

"Cô nương có cần xe không?" Xa phu hỏi.

"Không cần, ta đi bộ qua. Muội muội và đệ đệ ta phiền lòng đại ca đưa trở về." Lệ Tri xấu hổ lắc đầu vì nàng đã không còn tiền nữa.

Đưa mắt nhìn xe bò rời đi, Lệ Tri ngăn một thím qua đường lại, hỏi tiệm tạp hóa thành đông đi thế nào.

Nàng vừa đi vừa hỏi, cuối cùng cũng đến được tiệm tạp hóa Thành Đông.

Một nam tử trung niên mặc áo vải đang tưới nước vào hoa quả bán trước cửa tiệm để giữ tươi lâu.

"Xin hỏi vị chưởng quầy này, trong tiệm có đường không?"

"Có." Nam tử trung niên đứng thẳng người, "Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Ta có thể xem trước một chút được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!