Chương 13: (Vô Đề)

Màn đêm rút đi, bầu trời trở nên sáng hơn một chút.

Mặt trời buổi sáng màu đỏ cam chiếu vào xe ngựa qua cửa sổ giấy, Tạ Lan Tư dần dần tỉnh lại trong tia sáng yếu ớt.

Hắn vươn tay, vô thức che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào mắt mình.

Ý thức của hắn có chút mơ hồ, tầm mắt quay cuồng làm cho hắn không phân biệt được phương hướng, trong lúc nhất thời, hắn còn tưởng rằng mình đã trở lại Hồ Tâm Lâu ở Đông Cung.

Tạ Lan Tư cảm thấy cơ thể mình nặng nề lạ thường, lúc đầu hắn còn tưởng là do mình bị bệnh, cho đến khi tầm mắt của hắn chạm vào chiếc áo khoác và các loại quần áo khác đang đắp lên người hắn… hầu hết những thứ có thể đắp được trong rương quần áo đều ở đây.

Đằng sau đống quần áo như ngọn núi nhỏ là một thân ảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên bức màn gấm.

Nàng dùng mấy bộ quần áo mỏng và cả áo ngoài của mình để gia cố màn gấm, đem tất cả hàn phong ngăn sau lưng bức màn dày, bản thân nàng lại chỉ mặc mỗi trung y mỏng manh, cuộn mình ngồi ở cửa.

Ngay khi Tạ Lan Tư vừa cử động tay, cố gắng đẩy núi quần áo nặng nề trên người ra, thì thiếu nữ ngồi ở cửa đột nhiên mở mắt.

Nàng căn bản không ngủ.

"Điện Hạ!" Lệ Tri thốt lên.

Như thể lần đầu tiên học nói, Tạ Lan Tư hỏi ngắt quãng:

"… Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"

"Đã gần ba ngày rồi." Lệ Tri nói: "Đại phu nói chỉ cần hết sốt thì sẽ có chuyển biến, hôm qua ngài vừa hạ sốt, hôm nay quả nhiên đã tỉnh dậy."

Giọng hắn vô cùng khàn, Lệ Tri cầm ấm nước rót một cốc nước sạch, đồng thời chủ động đỡ Tạ Lan Tư dậy đút nước cho hắn như lúc trước.

Sự khác biệt so với trước đây là bây giờ Tạ Lan Tư rất tỉnh táo.

Lúc Lệ Tri nâng hắn dậy, nàng cảm nhận được sự kháng cự rõ ràng.

Nàng thức thời để tự hắn dựa người vào thành xe, chỉ đưa chén nước đến bên miệng Tạ Lan Tư, nhưng hắn lại nghiêng đầu tránh chén nước ấy.

"Nước này ta đã uống thử rồi, chỉ là nước suối thôi." Lệ Tri nói thêm.

Tạ Lan Tư nhìn nàng, như thể ngạc nhiên khi nàng biết hắn đang lo lắng điều gì, hoặc là đang cân nhắc xem lời nói của nàng có đáng tin hay không, một lúc sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng ra để Lệ Tri đút nước cho hắn.

Có lẽ là rất khát, nên khi Tạ Lan Tư uống xong chén nước đầu tiên, hắn không từ chối chén thứ hai mà Lệ Tri đưa tới nữa. Mãi đến lúc uống hết ba chén nước, hắn mới đẩy chén ra, yếu ớt nói:

"Làm phiền Lệ cô nương dời đống quần áo này ra, ta không cử động được."

Lệ Tri liền nhanh chóng xếp núi quần áo ngay ngắn vào rương.

Tuy nhiên, khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo khoác đang đắp, Tạ Lan Tư vẫn không thể cử động cơ thể được.

Hai chân của hắn dường như vẫn chưa tỉnh, dù hắn có đánh thế nào nó cũng không có phản ứng. Thấy sắc mặt Tạ Lan Tư trắng bệch, lực hắn đánh lên chân càng ngày càng mạnh, Lệ Tri gắt gao nắm chặt hai tay của hắn, khẩn cầu:

"Điện Hạ đừng nóng vội, có thể ngài vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Ta lập tức đi tìm Chân trường giải, nhờ hắn tìm đại phu cho ngài."

Thấy Tạ Lan Tư ngừng đánh lên chân, Lệ Tri định nhanh chóng rời khỏi xe ngựa.

"… Mặc áo ngoài của ngươi vào." Âm thanh Tạ Lan Tư đè nén và kiềm chế.

Nếu cứ mặc trung y ra ngoài như vậy, nói không chừng sẽ có những lời đàm tiếu. Lệ Tri vội vàng mặc áo ngoài vào, vén màn gấm nhảy xuống.

"Chân trường giải!" Nàng hét lên.

Chân Điều ở cách đó không xa, nghe được tiếng gọi của nàng, biết Tạ Lan Tư đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!