Chương 120: Phiên ngoại 2 (4)

Bắt đầu từ Kinh Đô, Tạ Lan Tư cưỡi Long Nhãn đi thẳng về phía bắc.

Mặt trời mọc thì đi, mặt trời lặn thì nghỉ.

Ăn lương khô và ngủ trong hang động.

Sau nhiều năm, dường như hắn đã trở lại thời điểm lưu vong trước đây.

Khi đó, cơn ác mộng về Thái Tử và Thái Tử Phi vẫn còn ám ảnh hắn.

Trong cơn ác mộng, tất cả họ đều sống lại. Thân thể mẫu thân lạnh như băng nhưng vẫn đi lại như thường. Hắn sợ nụ cười của bà, bởi vì nụ cười của bà sẽ không báo trước mà lập tức biến thành tức giận. Ngay lúc hắn thấy yên lòng trước nụ cười và lời nói ôn nhu của bà, thì bà sẽ ném mọi thứ có trong tay vào hắn hoặc là sẽ đấm đá hắn.

Thôi Quốc công chúa luôn mắng hắn là "Tiểu nô lệ".

Bà không nhớ là mình đã kết hôn và sinh con. Cũng không nhớ bà đã từng gọi hắn một cách ôn nhu là "A Lý".

Có lẽ Thái Tử Phi cũng không muốn nhớ.

Cho nên Thôi Quốc công chúa ra đời.

Trong những ngày đêm gập ghềnh đó, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, thì người xuất hiện nếu không phải là Thái Tử Phi thì sẽ là Thái Tử.

Trong giấc mơ, Thái Tử trông giống hệt như lần cuối hắn nhìn thấy cách đây nhiều năm, ngoại trừ có một vết sẹo xấu xí trên cổ ra thì ông vẫn nhớ rõ việc hắn đã hãm hại ông, nhưng ông không hề oán giận hay trách móc mà chỉ muốn hiến tế hắn cho thiên hạ.

"Cô hiểu ngươi, vì vậy Cô hy vọng ngươi cũng có thể hiểu Cô."

"Ngươi nên biết, một người mà so với muôn dân trăm họ thì bên nào nặng bên nào nhẹ."

Hắn không biết.

Muôn dân trăm họ thì có liên quan gì đến hắn?

Hắn chỉ muốn sống.

Mặc dù hắn là tai hoạ, nhưng nếu hắn chết, muôn dân trăm họ có thể may mắn sống sót thì có ích lợi gì?

Vì vậy, hắn đã thiết lập tầng tầng cạm bẫy để tiễn Thái Tử  lên đường trước.

Hắn chẳng qua là phản kích trong tuyệt cảnh, Thái Tử chết cũng là gieo gió gặt bão.

Trong giấc mơ, Thái Tử dường như cũng không có oán hận, giống như ngày đó ông bình tĩnh để cấm quân bắt giữ.

Khi hình Bộ đặt những bằng chứng vụng về trước mặt ông, chắc hẳn ông đã biết kẻ đứng sau màn là ai.

Nhưng ông vẫn im lặng không nói.

Bởi vì quân muốn thần chết, thần không thể không chết.   

Mà Tạ Lan Tư, nhiều nhất chẳng qua là thúc đẩy tiến trình này.

Thân thể của họ đã chết, nhưng oan linh của họ vẫn thật lâu không tiêu tan. Họ có những oan tình gì? Bọn họ đều bởi vì muốn giết hắn mà bị hắn giết lại! Bọn họ có tư cách gì mà ngày đêm quấy rối hắn?

Lúc này, âm thanh ngoài cửa sổ đã đánh thức hắn khỏi cơn ác mộng trầm luân.

" Điện Hạ –"

Hắn ngơ ngác mở rèm cửa, chắc là vẫn chưa tỉnh hẳn. Người bên ngoài xe hòa vào ánh nắng mùa đông ấm áp, mặt đất mù sương lung linh.

Hắn chỉ nhìn thấy tia sáng trong mắt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!